Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 88 - Chương 88. Nói Láo

Chương 88. Nói láo Chương 88. Nói láo

Chương 88: Nói láo

Bà Tiết đuối lý chột dạ, bắt đầu giở trò xấu: ‘Cô có ý gì? Tôi mới quản nhà có một năm thôi sao? Cha cô còn kiếm công điểm, sao cô không nói? Được, là ngại tôi vô dụng, muốn chia một mình bà già này ra ngoài chứ gì.”

Bà ta khóc kêu cô út đi gọi Tiết Minh Dực về nhà, tốt nhất là gọi cả thằng cả thằng ba về luôn, lại chia lại nhà một lần, thấy bà ta không vừa mắt, muốn ném bà ta ra ngoài cho đói chết, lạnh chết mới thôi.

Lâm Tô Diệp chậm rãi đáp: “Mẹ nỡ bỏ hai đứa cháu trai sao? Có phải mẹ giả bộ thương bọn nó nhưng thực tế thương thằng ba nhất không?”

Bà Tiết không cho phép người khác nghi ngờ tình thương của bà ta đối với cháu trai: “Cô nói láo, đương nhiên tôi thương cháu trai của tôi nhất!”

Nói xong lại bắt đầu khóc.

Lâm Tô Diệp: “Vậy không phải được rồi sao, mẹ thương bọn nó, bọn nó cũng thương mẹ. Mẹ nói mẹ đi tới nhà anh cả con nhưng chị cả con còn có thể cho mẹ sắc mặt tốt hay sao? Ngày nào mẹ cũng phải nhịn tức. Còn nếu như mẹ đi tới nhà thằng ba, tụi nó có thể nuôi mẹ được không? Ngày nào mẹ cũng phải nhịn đói. Không phải hai đứa cháu của mẹ thương bà nội sao? Mẹ dừng lại được rồi đấy.”

Bà Tiết cảm thấy cô nói có lý, nhưng quyền kinh tế nào dễ giao ra như vậy? Ai cầm rồi cũng không muốn giao đi.

Mẹ chồng bà ta cũng phải vào một khắc nhắm mắt xuôi tay đó!

Bà nội bà ta, mẹ bà ta và cả những bà già khác trên cơ bản đều như vậy.

Sao đến phiên bà ta lại không giống!

Bà ta muốn đợi con trai về nhà chống lưng!

Cô út đóng cửa ở trên nhà chính cùng Lâm Tô Diệp kỳ lưng, cô ấy cười bảo: “Mẹ, có cần rót cho mẹ bát nước bồi bổ không?”

Bà Tiết cười lạnh: “Đợi anh mày về, nó chắc chắn sẽ nghe tao.”

Về chuyện làm chủ gia đình này con trai chắc chắn sẽ ủng hộ mình, tiền là anh kiếm được, anh cho ai thì người đó quản tiền và làm chủ gia đình, người khác nói gì cũng vô dụng cả thôi.

Tắm xong, cô út tự mình bưng một chậu nước to ra ngoài đổ, rồi trở về lên giường chải tóc.

Tóc của cô ấy ngắn nên rất dễ khô.

Của Lâm Tô Diệp hơi dài một chút, không gội đầu thì không sợ.

Khoảng mười giờ Tiết Minh Dực từ bên ngoài trở về, anh uống rượu, vốn cúc áo đóng đến tận cổ lại bị cởi ra, lộ ra yết hầu gợi cảm. Hơi men nhuộm lên đuôi mắt anh một vệt hồng, đôi con ngươi màu đen láy lóe lên dục vọng, cảm giác lạnh lùng quá mạnh phai đi, thoạt nhìn ôn hòa hơn rất nhiều, còn mang theo vài phần khí chất tuấn tú tiêu sái.

Khi nhìn thấy Lâm Tô Diệp, ánh mắt của anh dịu dàng hơn rất nhiều: “Vẫn chưa ngủ sao?”

Bà Tiết lập tức nhảy xuống đất: “Minh Dực, con mau làm chủ cho mẹ, con nói xem nhà mình ai quản tiền sẽ hợp lý hơn?”

Trên mặt Lâm Tô Diệp mang theo nụ cười gian trá: “Em nói với mẹ sau này mình sẽ quản lý tiền, anh nói được đi.”

Tiết Minh Dực: “Được.”

Bà Tiết nhìn con trai với vẻ ngạc nhiên: “Con nói được?”

Tiết Minh Dực: “Ừm, bây giờ Tô Diệp tới trường đi học, có văn hóa.”

Bà Tiết: “Vậy không phải cháu trai mẹ càng có văn hóa hơn sao?”

Tiết Minh Dực: “Đợi hai đứa nó lớn sẽ làm chủ nhà mình.”

Con trai không nghe lời mình khiến bà Tiết thất vọng đến cực điểm, sống chết không chịu buông quyền quản lý tiền, yêu cầu mỗi người một nửa giống như khi ông cụ còn sống.

Vì để con trai đồng ý bà ta còn thút thít lau nước mắt.

Cô út: “Được rồi, mẹ đừng lau nước mắt nữa, nếu cha con đồng ý cho mẹ quản tiền vậy tại sao lúc đầu cha và chị dâu lại mỗi người một nửa? Cha con chắc chắn cũng đồng ý cho chị dâu quản.”

Bà Tiết: “…” Đây là bà ta sinh cho Lâm Tô Diệp một đứa con gái đi!

Tiết Minh Dực hơi gật đầu: “Có lý.”

Bà Tiết giậm chân, ở trước mặt người ngoài bà ta cần thể diện nhưng ở trong nhà lại không quan tâm, tục xưng là hung hăng với gia đình. Bà ta lau nước mắt: “Mấy người xúm lại bắt nạt mẹ là có đạo lý gì hả?”

Bà ta tức muốn chết, mới đầu tức giận vì quyền quản lý tiền bị cướp mất, lúc này lại tức vì con trai con gái đều theo phe Lâm Tô Diệp.

Bà ta ngồi ở đầu giường khóc cho người chồng đã chết của mình, lại sợ làm ồn đến hai đứa cháu trai ngủ nên không dám to tiếng, kiên quyết biến thành một cây cải thìa trồng trên đất.

Cô út: “Mẹ, có phải mẹ nhớ bà nội con không, con dẫn mẹ đi tìm bà hai lên đồng nhé?”

Bà Tiết sợ mẹ chồng nhất, bà ta vội trở mình nằm vào trong ổ chăn: “Ngủ rồi.”

Phiền chết đi được!

Lại để Lâm Tô Diệp thắng tiếp!

Tức chết mất thôi!

Lâm Tô Diệp nghe mẹ chồng không gây sự nữa, trong lòng cũng vui vẻ nở nụ cười với Tiết Minh Dực: “Trong nồi còn ít nước nóng, anh đi tắm đi, bọn em đi ngủ trước.”

Một nụ cười này của cô giống như bông hoa tươi đẹp mới nở trong căn phòng mờ tối khiến Tiết Minh Dực không kiềm chế được mà duỗi tay ôm eo cô.

Bình Luận (0)
Comment