Chương 89: Không sợ lạnh à?
Lâm Tô Diệp sợ đến mức vội vàng đấm vào ngực anh, kêu anh chú ý ảnh hưởng, mẹ chồng và cô út vẫn chưa ngủ.
Tiết Minh Dực hôn cô một cái đã buông ra, sau đó múc nước ra ngoài tắm rửa gội đầu.
Lâm Tô Diệp: “…” Người này không sợ lạnh sao?
Cô vội vàng lên giường đất chui vào ổ chăn, ôm con gái mềm mại thơm mùi sữa đi ngủ.
Đợi Tiết Minh Dực trở lại, phát hiện ra Lâm Tô Diệp dùng chăn quấn mình và con gái lại thật chặt chẽ, cô dựa vào thành tường trong lòng là con gái, hoàn toàn không chừa lại chỗ cho anh, ngược lại một bên khác cuộn một ổ chăn cho anh.
Hai ổ chăn phân biệt rõ ràng như vậy khiến nhiệt huyết vừa rồi còn cuộn trào của anh lập tức lạnh ngắt, cô muốn từ chối ở chung với anh sao…?
Bây giờ cô không những dám lừa anh mà còn dám lợi dụng xong là vứt bỏ.
Bàn tay to của anh thò vào trong chăn muốn ôm Toa Toa qua một ổ chăn khác ngủ riêng.
Lâm Tô Diệp lại ôm chặt con gái, giả bộ buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhỏ giọng bảo: “Anh đi qua bên đó ngủ đi, hôm nay em không tiện.”
Đương nhiên là giả rồi.
Tiết Minh Dực đứng hình mất vài giây mới hơi lấy lại bình tĩnh, anh nhanh chóng cởi áo lên giường, cũng không dày vò Lâm Tô Diệp nữa, một cánh tay vung lên, trực tiếp ôm cả hai mẹ con lẫn chăn lên đổi một vị trí khác.
Tiết Minh Dực xưa nay không giỏi tranh luận với người ta, cũng sẽ không dùng lời đường mật dỗ người, đều là trực tiếp làm việc mà mình cho là nên làm.
Lâm Tô Diệp hô lên một tiếng kinh hãi, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì, mau buông ra.”
Tiết Minh Dực đã chuyển bọn họ sang một vị trí khác, để trống ra chỗ cho một người giữa cô và bức tường, anh trực tiếp qua đó ngủ, một bàn tay to duỗi tới nhẹ nhàng kéo Lâm Tô Diệp từ trong đống chăn được quấn kín kẽ ra rồi ôm vào trong.
Anh trực tiếp ôm Lâm Tô Diệp, để cô dán chặt vào trong lòng mình.
Lâm Tô Diệp thở nhẹ một tiếng.
Tiết Minh Dực thấp giọng bảo: “… Lại gạt người nữa.”
Trước đây cô chưa từng lừa người nhưng bây giờ lại cả ngày lừa anh.
Lâm Tô Diệp bị cơ thể nóng hôi hổi của anh dán vào, lập tức đổ một tầng mồ hôi mỏng, nhỏ giọng oán trách: “Sao vừa về đã muốn làm chuyện đó, có biết xấu hổ không?”
Đàn ông đều yêu thích chuyện này cả sao?
Nhóm phụ nữ có chồng trong thôn cũng thích nói những lời thô tục, trên cơ bản toàn là buôn chuyện giường chiếu, tuy rằng Lâm Tô Diệp không tham gia nhưng cũng nghe lọt tai.
Tiết Minh Dực vẫn rất nghiêm trang: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp được tổ chức phê duyệt chính trị.”
Vợ chồng hợp pháp đi ngủ tại sao phải ngại ngùng? Anh cũng không ngủ cùng người khác cơ mà.
Cảm thấy anh càng ngày càng không có quy tắc, Lâm Tô Diệp nhỏ giọng từ chối: “Không được..."
Giọng nói của Tiết Minh Dực khàn khàn trầm thấp, cơ thể căng lên chờ phát động: “Tại sao?”
Trước đây khi anh về thăm nhà, tuy rằng cô ngại ngùng nhưng cũng không từ chối anh, ít nhất hai lần trước cũng không từ chối, tại sao lần này lại bắt đầu từ chối anh?
… Anh nghĩ đến trang giấy và những chữ phía trên đó, trái tim lập tức lạnh lẽo, cũng không muốn chấp nhận cô vì một người đàn ông khác mà từ chối mình.
Anh không khỏi nghĩ đến đêm tân hôn năm đó, đã qua tám năm mà anh vẫn còn nhớ như in
Bản thân anh vui vẻ đã uống không ít rượu, đợi sau khi người tới xem tân nương đều tản đi hết trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Cô mặc áo đỏ vừa người, thắt lưng vẫn mảnh khảnh không đủ ôm như cũ, bím tóc to ban đầu bị cắt ngắn đổi thành hai bím tóc ngắn ở sau đầu, xinh đẹp yêu điều giống như một nụ hoa đầu cành.
Anh chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, không kìm lòng được nhưng dường như cô lại rất sợ anh.
Cô nhắm mắt, cả người run rẩy, sau đó khi thật sự sắp động phòng đột nhiên cô bật khóc, vì sợ hãi mà gương mặt nhỏ trắng bệch, hoảng loạn bọc chăn chui vào trong góc trốn.
Ánh mắt từ chối đó của cô khiến đến giờ anh vẫn còn nhớ như in, thật giống như con nai nhỏ sợ hãi, khiếp sợ, bị dọa hỏng rồi.
Cuối cùng anh chỉ đành cố nén nhịn, kiềm chế bản thân, moi tim móc phổi giảng kiến thức cơ bản cho cô nghe.
Cô đã lớn như vậy lại không biết một chút gì cả.
Tối ngày hôm đó bọn họ không động phòng mà đến tối ngày hôm sau mới thành công.
Tuy rằng anh nhịn rồi lại nhịn, kiềm chế rồi lại kiềm chế nhưng cô vẫn khóc rất dữ dội, đợi đến sáng hôm sau nhìn thấy dấu vết trên người cô, sắc mặt anh trắng không thua gì cô tối qua.
Cô cũng quá yếu ớt rồi, rõ ràng anh đã kiềm chế không dùng lực như vậy nhưng trên người cô vẫn để lại không ít vết bầm tím.