Chương 90: Không muốn sinh thêm
Anh cũng vì chuyện này mà vô cùng tự trách nhưng cô lại không coi đó là chuyện to tát gì, nói thể chất của mình như vậy, nhìn thì dọa người nhưng thật ra chưa đến hai ngày là hết.
Sau đó anh thật sự đã nghĩ rất nhiều cách, cố hết sức tránh để lại quá nhiều dấu vết rõ ràng trên người cô, chỉ là cô luôn chê mệt nên không chịu phối hợp.
Đợi sau khi cô sinh đôi song sinh, bọn họ đã hòa hợp hơn không ít, ngoại trừ ngày đầu tiên anh về nhà thăm gia đình cô không vừa ý hỏi đã xong hay chưa, nhưng sau đó lại rất tốt.
Ít nhất cũng không từ chối giống như đêm nay, trực tiếp nói dối cự tuyệt anh.
Anh chỉ ôm cô mà không có bất cứ động tác gì cả, nhưng vẫn ngang ngược không chịu buông ra.
Qua một lúc lâu, cô mới nhỏ giọng giải thích: “… Em không muốn… sinh thêm nữa.”
Tiết Minh Dực thở nhẹ một hơi gần như không phát hiện ra được, khàn giọng hỏi: “Tại sao?”
Thân là đàn ông, quan niệm giáo dục từ nhỏ mà anh được tiếp nhận chính là người đông thì sức lớn, nhiều con thì nhiều phúc, trên cơ bản một đôi vợ chồng đều là năm sáu đứa con, có khả năng còn nhiều đến khoảng mười, trước đây ca ngợi người mẹ anh hùng cũng chính là vì sinh con đẻ cái nhiều.
Lâm Tô Diệp cho rằng anh muốn ép mình sinh con mới đè thấp giọng giận dỗi bảo: “Không tại sao hết, chính là không muốn đẻ, anh muốn đẻ thì tự anh đi mà đẻ.”
Tiết Minh Dực: “…” Anh tự mình đẻ á? Nếu như anh có thể tự mình đẻ anh còn nỡ để em chịu khổ hai lần đó hay sao?
Nghe thấy anh không nói gì, Lâm Tô Diệp lại cảm thấy giọng điệu của mình hơi gay gắt, dù sao anh cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ đành nhỏ giọng giải thích: “Em sinh con một lần đã cảm thấy cơ thể mình kém đi một chút rồi, nếu như tiếp tục sinh không những cơ thể kém hơn mà cũng không có sức lực quản ba đứa nó nữa. Bà nội lại chiều cháu, nếu như em không trông chừng bọn trẻ cho tốt, và nếu như bọn nó học thói hư tật xấu thì phải làm sao? Sinh càng nhiều không phải càng vô dụng hay sao?”
Cô không ghét bỏ chuyện sinh con, nhưng cô vừa nghĩ đến kết cục tương lai của ba đứa con là lại lo lắng, vội vàng muốn thay đổi vận mệnh của cả gia đình.
Nếu như cô lại mang thai, sinh con, ở cữ, chăm con vậy cô không thể đốc thúc bọn trẻ cho tốt, không thể cùng học hỏi thêm, đợi thời địa mới tới gần cô sẽ không theo kịp được.
Vừa nghĩ đến đây cô lại không ngủ nổi.
Cô sợ Tiết Minh Dực không nghe cô mới dịu dàng dỗ dành anh: “Đợi Toa Toa lớn thêm chút nữa có thể đi học cùng các anh trai, khi ấy em rảnh hơn một chút, cũng được…”
Giọng nói của Tiết Minh Dực trầm thấp êm đềm, hơi thở thổi bên tai cô khiến cô tê dại: “Vậy không sinh nữa.”
Lâm Tô Diệp ngẩn người, anh đồng ý sao? Đồng ý dễ dàng như vậy sao?
Cô rối rắm cả một chiều xem phải từ chối anh thế nào, kết quả anh lại đồng ý dễ dàng như vậy sao?
Tiết Minh Dực ôm chặt cô, hôn cô một cái: “Sinh ba đứa con đủ rồi, sinh nữa không tốt cho sức khỏe của em.”
Cơ thể và tâm trạng của cô đều quan trọng nhất.
Lâm Tô Diệp thở phào một hơi nhẹ nhõm, thấp giọng bảo: “Nếu như anh khó chịu thì đi qua ổ chăn bên đó…”
Còn chưa nói xong đã bị lấp kín miệng.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng Tiết Minh Dực đã dậy.
Anh nhìn thấy bên giếng nước không có người nên gánh nước trước, trở về giúp cho heo ăn, lại nhân lúc heo đang ăn sửa chuồng heo một chút, rải phân bón mới lên.
Mấy người Lâm Tô Diệp lục tục thức dậy.
Cô út kiên trì muốn đạp xe đi nhặt củi, không cho cũng không được, cứ nhất định đòi đi bắt lưu manh.
Tối qua bà Tiết bị giành mất quyền quản lý gia đình nên trong lòng rất bực bội, chỉ muốn cho bọn họ biết tay một chút. Sáng nay bà ta thức dậy đã nằm ì trên giường không chịu dậy, muốn giả bệnh bắt thóp bọn họ.
Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực cùng nhau nấu bữa sáng, cháo ngô và bánh canh, thêm mì viên hơi lớn một chút, thế này cũng đủ bao no.
Tâm trạng của cô tốt, biết bà Tiết giả bệnh cũng không vạch trần mà còn thân thiết hỏi: “Mẹ, mẹ thấy không thoải mái sao? Có cần con tìm bác cả con tới giúp châm cứu không?”
Bà Tiết: … Đồ con dâu xấu xa, cả ngày muốn lấy kim đâm tôi!
Bà ta giả bệnh rên hừ hừ, không nói gì.
Lâm Tô Diệp: “Con lấy thuốc giảm đau cho mẹ uống nhé?”
Bà Tiết: … Đồ con dâu xấu xa, cả ngày muốn cho tôi uống thuốc!
Bà ta không chịu uống.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ mệt thì nghỉ đi, nằm nhiều một chút cũng tốt.” Cô tiếp tục nấu cơm.
Bà Tiết: …Đồ con dâu xấu xa, chỉ muốn khiến tôi đau đầu.
Cũng không phải trẻ con, người già nằm một ngày đầu óc có thể không mơ hồ sao?