Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 91 - Chương 91. Bài Tập

Chương 91. Bài tập Chương 91. Bài tập

Chương 91: Bài tập

Bà ta có lòng muốn dậy dùng lời lẽ đối chọi với Lâm Tô Diệp nhưng cũng chỉ đành nhịn xuống tiếp tục nằm.

Bên ngoài Tiết Minh Dực đã thông ống khói xong.

Tối qua khi nấu cơm anh đã biết nồi và bếp bên nào không dễ nhóm, anh nhảy lên tường sân trèo lên nóc nhà, dùng một sợi dây thừng buộc hòn đá rồi từ từ thả từ trên ống khói xuống xử lý sạch tạp vật ngăn trở trong ống khói như than bùn xong, như vậy sẽ thuận lợi hơn.

Hàng xóm nhìn thấy không nhịn được lại kêu anh cũng giúp xử lý cho nhà mình một chút, Tiết Minh Dực thuận tay đi thông hộ.

Khi anh từ trên tường sân nhảy xuống, qua cửa sổ nhìn thấy Lâm Tô Diệp đang tra từ điển và luyện chữ, vẻ mặt của cô cũng không có gì kỳ lạ dường như không hề lo lắng anh sẽ nhìn thấy nội dung bên trong.

Con gái vẫn còn đang ngủ, Lâm Tô Diệp đi xem bài tập về nhà của hai đứa con trai trước, bây giờ cô có thể nhìn ra được lỗi sai trong bài tập về nhà của Tiểu Lĩnh một cách rõ ràng, về phần lỗi sai của Đại Quân thì cô không nhìn ra được, tóm lại đứa trẻ này học hành không có vấn đề, không cần cô lo lắng.

Cô thấy câu hỏi bài tập không ít mới đưa cho Tiết Minh Dực xem đúng sai.

Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn với tốc độ nhanh: “Đại Quân làm đúng hết, của Tiểu Lĩnh em khoanh thiếu hai câu.” Anh chỉ ra lỗi sai mà Lâm Tô Diệp không thể nhìn ra, đứa trẻ này sai nhiều hơn cả đúng.

Lâm Tô Diệp gọi Tiểu Lĩnh dậy sửa bài tập về nhà.

Mỗi ngày lượng hoạt động của Tiểu Lĩnh lớn, buổi tối nằm xuống đã ngủ khò khò, sét đánh cũng không dậy được, chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt, lúc này là buổi sáng bên ngoài ồn ào náo nhiệt cũng không hề ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu bé.

Cậu bé nhảy dựng dậy mặc qua loa quần áo, đi rửa mặt sau đó sửa bài tập với vẻ không hề vui vẻ chút nào.

Ôi, đi học thật đúng là mệnh khổ.

Đột nhiên cậu bé nhớ ra gì đó mới nói với Đại Quân: “Cha đang ở nhà, mẹ mình vẫn đi học chung sao?”

Cậu bé thật sự không thích mẹ đi học chung, áp lực còn lớn hơn cả núi.

Đại Quân: “Hỏi mẹ.”

Tiết Minh Dực ở bên ngoài hỏi thay bọn trẻ.

Lâm Tô Diệp: “Phải đi.”

Tuy rằng bây giờ hai đứa không dám trốn học nữa nhưng nếu như cô không đi trông chừng, chỉ một ngày Tiểu Lĩnh sẽ biến dạng ngay, nếu như có cô trông chừng cậu bé sẽ nghe giảng được thêm một ít.

Còn nữa, cô còn phải đi học nữa, nếu như không học, viết thư nặc danh cũng phí sức muốn chết.

Tiết Minh Dực: “Anh dạy em.”

Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn anh, tuy rằng giọng điệu của anh rất ôn hòa nhưng vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng nghiêm túc như cũ, một đôi mắt màu đen thăm thẳm đó vô cùng dọa người khiến cô không chấp nhận nổi, vẫn nên bỏ đi.

Tiết Minh Dực ở bộ đội được người tranh nhau xin chỉ dạy không ngờ ở nhà lại bị vợ ghẻ lạnh, anh hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì cả.

Lâm Tô Diệp: “Hôm nào anh đi?”

Tiết Minh Dực: “Anh vừa mới về mà.”

Mới ở có một tối đã đuổi anh đi? Chiến hữu của anh về nhà thăm gia đình, vợ đều chỉ mong sao dính chặt không buông cơ mà.

Mỗi lần bọn họ về thăm gia đình đều sẽ khoe khoang vợ mình nhiệt tình như lửa, anh chưa bao giờ tham gia thảo luận nhưng cũng có thể nghe được.

Anh cũng thầm mong đợi đến khi nào vợ cũng mới nhiệt tình như lửa với anh như thế, kết hôn đã tám năm, anh chưa bao giờ từng được hưởng thụ loại đối xử đó, cũng chỉ có loại trai ế chổng chơ như Tần Kiến Dân mới luôn cho rằng mỗi lần anh về nhà sẽ được vợ quấn riết không buông.

Có lẽ anh vẫn chưa đi vào trong lòng cô, cho nên cô… hoàn toàn không muốn nhiệt tình với anh.

Lâm Tô Diệp cảm thấy anh hiểu lầm, cho rằng cô đuổi anh đi mới bảo: “Chân em không sao, bây giờ cũng không thu hoạch hoa màu, nếu công việc của anh bận rộn thì cứ về đi, trong nhà không sao.”

Tiết Minh Dực: “Không có nhiệm vụ, bộ đội chỉ huấn luyện bình thường, không sao.”

Toa Toa tỉnh lại bi ba bi bô đòi rời giường.

Lâm Tô Diệp lấy cái bô cho con gái xuy xuy, còn kêu Tiết Minh Dực mặc quần áo cho con gái, nhưng thấy bàn tay vụng về của anh vẫn nên bỏ đi, tay to như thế đừng làm đau con gái.

Cô mặc xong quần áo cho con gái, kêu Tiết Minh Dực vắt khăn mặt mang qua lau mặt.

Tiết Minh Dực cầm một cái khăn mặt mới tinh, giặt trong nước ấm rồi vắt khô đưa cho Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn: “Đây là cái mới phát của anh?”

Tiết Minh Dực: “Ừm.”

Lâm Tô Diệp: “Anh để tự mình dùng đi, đừng dùng cái rách mãi thế.”

Lần nào anh cũng đưa mấy thứ gom được như khăn mặt, xà phòng mới phát mang về nhà cho cô rồi lại lấy khăn mặt cũ của cô đi dùng, xà phòng cũng là loại những mảnh vụn gom lại, khăn mặt rách giảm nửa giá lại dùng một đợt, thật sự nát đến không ra làm sao mới dùng để làm khăn lau.

Bình Luận (0)
Comment