Chương 92: Cố chấp
Mỗi lần nghĩ đến một người đàn ông vừa tuấn tú vừa lạnh lùng như anh cả ngày dùng một cái khăn mặt rách là Lâm Tô Diệp lại cảm thấy không được.
Cô sợ các chiến hữu chê cười anh mới kêu anh dùng cái mới nhưng anh lại không chịu.
Ôi, thật cố chấp.
Lần này Tiết Minh Dực trở về vội vàng, anh cũng không biết Lâm Tô Diệp có thật sự cần tiền hay không, lại vội về nhà nên không dám mua lung tung trong thành phố.
Trước đó anh chắc chắn sẽ mua một túi đồ, trở về sẽ bị Lâm Tô Diệp oán trách mình tiêu tiền như nước.
Đương nhiên anh vẫn mang quà về, một hộp sữa mạch nha mà Tần Kiến Dân cho, một cân đường đỏ, còn có một cân kẹo hoa quả bán lẻ mà vài chiến hữu nhét cho và hai hộp thịt.
Anh đưa một trăm hai mươi đồng tiền cho Lâm Tô Diệp: “Ứng trước tiền tháng này, em muốn mau gì lớn sao? Nếu không đủ…”
Lâm Tô Diệp vội vàng đáp: “Anh có thêm tiền thưởng thì gửi về là được, đừng làm phiền tổ chức.”
Cô do dự một chút, vẫn ngại nói tiền cho mượn phải đòi về đi, vì dù sao đó cũng là chiến hữu của anh, người ta không trả anh cũng không tiện mở miệng, sau này không tiêu tiền như nước vung tiền ra ngoài là được.
Cô còn không ép mẹ chồng, làm sao lại thật sự ép anh?
Về phần tiền ở chỗ Lâm Uyển Tinh, bản thân cô sẽ nghĩ cách đòi về.
Chuyện phụ nữ cứ để bản thân phụ nữ giải quyết!
Dám nhớ thương chồng mình thì phải đánh cho cô ta răng rụng đầy đất!
Nghĩ đến thái độ của Tiết Minh Dực tốt với mình như vậy mà mình lại đi tới văn phòng đội gọi điện hung dữ với anh là cô lại thấy hơi ngại ngùng, trước đó trong đầu chỉ toàn là tính kế Lâm Uyển Lệ mà không nghĩ quá nhiều, đến lúc qua rồi càng nghĩ càng thấy mất mặt.
Cô không dám nhìn anh, kêu anh nhét tiền vào trong tủ đầu giường.
Tiết Minh Dực mở tủ giường ra, duỗi tay lấy một cái hộp, kết quả trên ngón tay còn treo một chiếc nội y nhỏ của Lâm Tô Diệp.
Anh nhìn lớp vải trắng mềm mại mà có hơi ngẩn người.
Trên mặt Lâm Tô Diệp nóng bừng, vội vàng giành qua nhét vào trong tủ giường: “Bới lung tung cái gì?”
Ngón tay thon dài của Tiết Minh Dực co rút, nắm ngón tay cô.
Tay của anh rất to, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, cứng rắn lại hữu lực, tuy rằng trên tay có không ít vết sẹo mờ nhưng vẫn là một bàn tay xinh đẹp như cũ.
Tay của cô lại mịn màng mềm mại hơn rất nhiều, mười ngón nhỏ và dài, làn da trắng nõn trơn mịn, ngón cầm kim cũng có vết chai mài ra.
Nhìn ngón tay thon dài của anh mà nghĩ đến một vài chuyện không nên nghĩ, Lâm Tô Diệp đỏ mặt tưng bừng, vội vàng giãy ra.
Phỏng chừng cô út nhặt củi sắp về rồi, Lâm Tô Diệp kêu Tiết Minh Dực trông con gái còn cô đi sắp cơm.
Toa Toa đã quen với cha rồi, cũng rất thích được cha bế.
Lâm Tô Diệp bưng một bát mì viên kêu anh đút cho con gái, dặn dò cẩn thận một chút, đừng chọc thìa vào mũi con.
Phòng đông, bà Tiết nằm đến hơi khó chịu, trước đây đều là bà ta dậy sớm còn lũ trẻ ngủ nhiều hơn, nhưng bây giờ hai đứa trẻ đều đang đọc sách sửa bài tập, còn bà ta thì nằm đó, thật không thoải mái.
Bà ta rên rỉ một tiếng.
Hai đứa trẻ lập tức hỏi bà ta có phải khó chịu hay không, có cần uống thuốc không?
Bà Tiết: “Không sao, trong lòng không thoải mái thôi. Cháu trai, nếu như chia nhà, cho bà nội ra ngoài…”
Tiểu Lĩnh: “Không phải chúng ta đã sớm chia nhà rồi sao? Bà nội, bà cũng hồ đồ rồi sao?”
Trong thôn bà cụ hồ đồ cũng nhiều lắm, toàn quên chuyện thôi, ngay cả người cũng không nhận ra.
Bà Tiết lau nước mắt, thút thít bảo: “Bà già rồi, cũng không có ích gì nữa…”
Đại Quân tung đòn sát thủ: “Bà nội, có phải bà thân với chú ba cháu nhất, muốn tới nhà chú ấy không?”
Bà Tiết lập tức đáp: “Không phải, bà thân với hai đứa cháu nhất, bà chỉ cảm thấy mình vô dụng khiến người ghét bỏ.”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, ở nhà chúng ta không phải cháu mới là người khiến người ghét bỏ nhất sao, bà giành với cháu làm gì? Thật không thú vị.”
Cũng rất tự mình hiểu lấy.
Bà Tiết càng nghĩ càng đau lòng: “Hu hu, sau này bà nội không được quản tiền bạc nữa, không thể cho hai đứa tiền mua kẹo ăn, mẹ các cháu và cha các cháu đã giành quyền quản lý gia đình rồi, bà nội vô dụng rồi…”
Tiểu Lĩnh bắt đầu căng thẳng, mẹ ơi, thật sự xong rồi, bà nội không có tiền vậy ai cho mình tiền tiêu vặt? Cậu bé còn nợ Đại Quân một đống tiền, tại sao cậu bé dám thuận miệng thiếu nợ? Còn không phải ỷ vào bà nội cho tiền hay sao?
Cậu bé nhìn Đại Quân, kêu anh trai nghĩ cách.
Đại Quân liếc mắt nhìn cậu bé với vẻ khinh thường: “Dừng đi.”
Còn gây sức ép nữa sợ không phải là chuyện tám trăm chữ thôi đâu, cậu bé cũng không muốn bị hai người này kéo chân nữa.