Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 93 - Chương 93. Chê Cười Cháu

Chương 93. Chê cười cháu Chương 93. Chê cười cháu

Chương 93: Chê cười cháu

Tiểu Lĩnh vỗ đầu đã nảy ra sáng kiến: “Bà nội, cháu có cách rồi, không phải đám người chú ba cháu nợ tiền bà hay sao? Sau này chúng ta không có tiền cứ đi đòi bọn họ, đòi về không đưa cho mẹ cháu vậy không phải sẽ là của mình sao?”

Bản mặt già của bà Tiết đỏ lên, nếu như bà ta có thể đòi lại còn cần phải luôn bị con dâu chèn ép hay sao?

Còn không phải vì không có biện pháp sao?

Lại nói vợ chồng thằng ba cứ hễ có một xu tiền còn có thể để nó qua đêm được chắc? Lỡ như tiền thành tinh đẻ con thì sao? Nhất định phải tiêu sạch.

Tiểu Lĩnh tự tin đầy mình: “Không sao, Đại Quân có cách.”

Có Đại Quân, an toàn gấp đôi.

Đại Quân: Ngu xuẩn!

Tiểu Lĩnh: “Bà nội, hay là cháu đi nói với chú ba bà bệnh rồi, kêu chú ấy trả một đồng trước?”

Bà Tiết: “Cháu ngoan đừng đi, đừng phí nước bọt, lỡ như mài nát cái mồm lanh lợi này lại càng không dễ học thuộc bài hơn.”

Tiểu Lĩnh: … Bà nội, bà cũng bắt đầu chê cười cháu học hành không tốt sao?

Bà Tiết cáo trạng với con trai, vô dụng, cáo trạng với cháu trai, lúc này cũng vô dụng nốt.

Bà ta thở dài, ôi, số rồi.

Đại Quân nói: “Bà nội, nếu như bà muốn tiêu tiền thì cứ hỏi mẹ cháu, chỉ cần không cho người khác thì mẹ cháu sẽ cho.”

Bà Tiết: “Xin người khác tiền nào thoải mái bằng bản thân mình giữ chứ.”

Đại Quân: “Đợi sau này cháu kiếm tiền sẽ cho bà tiêu.”

Tiểu Lĩnh: “Cả cháu nữa.”

Bà Tiết lại vui vẻ, sở dĩ bà ta không thoải mái là vì cảm thấy mình bị coi thường, không có địa vị, nhưng hai đứa cháu nói chuyện thân thiết lại khiến bà ta lại cảm thấy mình được coi trọng, đám trẻ không thể tách khỏi bà ta, trong nháy mắt bà ta lại vui vẻ hẳn lên.

Mặt mày của bà ta hớn hở: “Hai đứa cháu trai của bà thật ngoan.”

Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, anh kiếm tiền cũng phải cho em đó, em không kiếm được tiền đâu, em chỉ biết tiêu thôi.”

Bà Tiết: “…” Đứa trẻ này thật thành thật.

Lâm Tô Diệp gọi hai đứa trẻ ra ngoài mau chóng ăn cơm, lại quan tâm bà Tiết: “Mẹ, mẹ nằm thêm lúc nữa hay là ăn sáng? Để con bưng qua cho mẹ.”

Bà Tiết giả bệnh cũng rất không có tinh thần, chẳng bắt thóp được ai, còn nằm ì ra đấy khiến đầu óc choáng váng giống như quả bí đỏ to sắp nát.

Bà ta rất muốn dậy nhưng lại muốn giận hờn Lâm Tô Diệp nên tiếp tục nằm.

Lâm Tô Diệp mặc kệ bà ta.

Ăn xong bữa sáng, cô út đi làm còn hai bé trai đi học.

Lâm Tô Diệp vốn muốn kêu con gái ở nhà làm quen với Tiết Minh Dực một chút, hai tiết sau cô sẽ dẫn lên trường học, lại chỉ thấy Tiết Minh Dực ăn mặc ngay ngắn, cúc áo cài cẩn thận, đeo cặp sách và bình nước bộ dáng định ra ngoài.

Lâm Tô Diệp kinh ngạc hỏi: “Anh định ra ngoài sao? Đi làm gì?”

Tiết Minh Dực do dự vài giây: “Chơi.”

Dựa theo sự hiểu biết của anh về người nông thôn thì không thể nói, nói rồi mẹ anh thật sự sẽ nhảy sông tự vẫn, để tránh rước thêm phiền phức, giữ bí mật vẫn là tốt nhất.

Lâm Tô Diệp: “?” Đừng có đùa, anh đi chơi? Chơi cái gì?

Nhìn thấy bộ dáng và vẻ mặt không hề tự nhiên một chút nào nhưng lại không thích nói chuyện của anh, cô cũng không ép hỏi mà nói đùa: “Không phải tìm đối tượng hẹn hò khác đấy chứ?”

Tiết Minh Dực nhíu mày, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Đồng chí Lâm Tô Diệp, suy nghĩ của em có vấn đề.”

Lâm Tô Diệp cười khúc khích: “Không đùa nữa, đi chơi thì dẫn con gái đi theo.”

Cô phải cho các con thân thiết với cha hơn tránh cho sau này lại xa cách, cũng muốn kêu Tiết Minh Dực ở thêm bên cạnh các con, sau này quan tâm các con hơn một phần.

Tiết Minh Dực nhìn con gái đang đuổi theo con kiến trên đất ăn mì viên mà không nói gì.

Lâm Tô Diệp cho rằng anh không muốn trông con, phần lớn đàn ông đều không trông con: “Không muốn trông sao? Ba đứa trẻ anh chưa bế được hai lần đã lớn rồi, đấy là tự mình lớn lên trong bùn sao?”

Tiết Minh Dực lập tức đáp: “Được.”

Toa Toa quay đầu phun bong bóng anh: “Ba ơi.”

Tiết Minh Dực ngồi xổm xuống bế con gái lên: “Ra ngoài với ba.”

Toa Toa: “Ưng ưng.”

Lâm Tô Diệp: “Nói ra ngoài chơi.”

Toa Toa: “Cày đồng đang buổi ban trưa… viên viên… I a i ô…” Cô bé bắt đầu lầm bầm, đôi mắt to nhìn Lâm Tô Diệp hấp háy cười không ngừng.

Lâm Tô Diệp không còn cách nào khác, cười bảo: “Đứa trẻ này cũng không biết giống ai, không thích nói chuyện nhưng ngược lại học rất nhanh.”

Toa Toa dùng giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại: “Mẹ, ba…”

Tiết Minh Dực khiêng cô bé lên, hiếm khi có lòng chọc con chơi.

Toa Toa ở trong lòng mẹ rất ngoan, biết mẹ không bế được cho nên rất ít khi lộn xộn. Nhưng cô bé ở trong cái ôm rộng lớn của ba lại muốn nhúc nhích, ngoại trừ chắc chắn không mềm mại bằng cái ôm của mẹ ra, thì lại càng an toàn và rộng rãi hơn.

Bình Luận (0)
Comment