Chương 910: Không nể mặt 3
Tiểu Lĩnh lập tức hiểu ra, trên mặt hiện lên vẻ thông cảm, cậu bé bảo: “Ôi, nghĩ như vậy cậu ta thật sự rất đáng thương, chẳng trách Hải Quân luôn nói cậu ta đáng thương.”
Không chỉ đơn giản là mất cha như vậy, mà mẹ còn có khả năng sẽ tìm một người cha dượng cho nó, cha dượng còn có khả năng là ông nội của bạn học, thật đáng thương.
Cậu bé không khỏi nghĩ đến chuyện lúc trước ở bộ chỉ huy sư đoàn, Hồ Vệ Đông vì bắn ná thun mà đánh nhau với cậu bé.
Hồ Vệ Đông vì cậu bé nói cái ná thun cha làm không tốt nên xảy ra xung đột với cậu bé, thoạt nhìn nó vô cùng nhớ và tôn trọng cha của mình, nó không cho phép người ta nói cha không tốt. Lúc này mẹ nó muốn lấy một lão thủ trưởng, vậy nó phỏng chừng sẽ phát điên lên mất.
Đại Quân lại bảo: “Có lẽ Hồ Vệ Đông càng vui hơn đấy.”
Hồ Vệ Đông đã khác với hai năm trước quá nhiều, không còn nhạy cảm và dễ tức giận như hồi cha vừa mới mất, bây giờ ngược lại kín đáo hơn rất nhiều.
Tiểu Lĩnh: “Tại sao cậu ta lại vui?”
Đại Quân: “Lão thủ trưởng còn cao hơn chức vụ của cha cậu ta, có thể mang tới cuộc sống tốt hơn cho cậu ta.”
Tiểu Lĩnh có hơi không hiểu, chức vụ cao và cuộc sống càng tốt hơn? Bây giờ bọn họ sống không tốt sao?
Hai anh em đang thảo luận thì nhìn thấy Vương Tiểu Lợi và mấy bạn học khác chạy tới.
Vừa vào cửa Vương Tiểu Lợi đã hô: “Đại Quân, Tiểu Lĩnh, các cậu nghe gì chưa? Mẹ của Hồ Vệ Đông sắp làm bà nội của Cát Phong đó.”
Lâm Tô Diệp: “…”
Cô vội vàng ngắt lời bọn trẻ: “Mấy đứa làm xong bài tập về nhà chưa?”
Vương Tiểu Lợi: “Dì, lúc này còn bài tập về nhà làm gì nữa, cháu nghe nói…”
Lâm Tô Diệp: “Không được phép nói!”
Giọng nói của cháu oang oang như cái loa là sợ cả gia đình Đào Hồng Anh không biết các cháu đang đồn đãi ở nhà dì hay sao.
Cô lấy vài cái kẹo ra phát cho tụi trẻ, kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh ở nhà làm bài tập, không được phép ra ngoài nói lung tung với tụi trẻ.
Kết quả cô vừa mới đuổi được mấy người Vương Tiểu Lợi đi thì đám người Trần Thục Anh, Thái Tú Phân và vợ Quách Trừng cầm theo len sợi, xách giỏ thức ăn tìm cái cớ tới gặp Lâm Tô Diệp, vừa vào cửa đã hỏi: “Tô Diệp, chuyện đó là thật hả?”
Lâm Tô Diệp: Nhà chúng tôi và nhà Đào Hồng Anh cách nhau có cái hàng rào ghẻ, ở đây nói chuyện bên đó có thể nghe thấy hết. Các cô qua đây hỏi tôi vậy sao các cô không trực tiếp qua hỏi cô ta luôn đi?
Hiển nhiên Đào Hồng Anh cũng để ý thấy, biết sợ xấu hổ và sợ mất mặt cũng vô dụng.
Thay vì làm ầm lên cả đại viên đều chê cười, còn không bằng hào phóng thoải mái làm việc, dù sao chồng cô ta cũng sẽ không chỉ trích Cát Chính Hùng mà cô ta cũng không thể làm loạn lên với cha chồng được.
Nếu đã không thể làm ầm lên vậy tất nhiên vẫn nên dỗ mới tốt.
Cô ta đi tới bên hàng rào, cười bảo: “Ôi chao, các cô tới vừa lúc, tôi đang định thông báo chuyện này đây. Cha chồng tôi ấy hả, muốn tổ chức hôn lễ với phó chủ nhiệm Lâm, vài ngày nữa các cô tới nhà uống rượu mình nhé.”
Mấy người Thái Tú Phân cũng không lúng túng.
Dù sao loại chuyện lớn như kết hôn này phải thông báo rộng rãi, chủ nhà người ta không lúng túng vậy bọn họ còn lúng túng cái gì?
Trần Thục Anh: “Chủ nhiệm Đào, vậy chúc mừng nhé, lão thủ trưởng đúng là vẫn còn sức hút.”
Thái Tú Phân: “Còn không phải sao, cũng là chuyện tốt cả.”
Mọi người nói cười vài câu, nhao nhao chúc mừng Đào Hồng Anh, sau đó lại tạm biệt Lâm Tô Diệp.
Đào Hồng Anh vừa công khai thừa nhận như vậy, toàn bộ đại viện đều biết hết, có người trực tiếp tới chúc mừng Lâm Uyển Tinh, có người lại chúc mừng Cát Chính Hùng.
Cát Chính Hùng vốn còn đang nghĩ con dâu buồn bực chắc chắn sẽ kích động các cháu làm loạn, nào có ngờ mới qua một lúc cô ta đã nghĩ thông rồi?
Bởi vậy ông ta lại vui vẻ.
Ông ta thật sự cảm thấy không có vấn đề gì cả.
Bạn già của ông ta đã chết vài năm mà Lâm Uyển Tinh cũng là bà góa mất chồng, cho dù có hơi chênh lệch tuổi tác nhưng cũng không phải kiểu con gái chưa từng kết hôn, ở chung cũng có gì đâu?
Ông ta vừa không phải cưỡng chế cướp đoạt, vừa không phải lén lút, mà là hai bên cùng tình nguyện quang minh chính đại kết hôn, vậy thì sao?
Mấy chiến hữu già đó của ông ta đều chúc mừng ông ta, thi nhau nói ông ta càng già càng dẻo dai, sức hút không giảm cùng năm tháng.