Chương 909: Không nể mặt 2
“Con mẹ nó còn biết xúi giục lắm, kêu cha chồng cảnh cáo cháu không được tới nhà cô ta gây sự, giờ còn chưa ở chung mà đã bảo vệ rồi!”
“Nhìn xem, kết hôn rồi nhà cô ta lên đời hẳn luôn, không những được chuyển chính thức mà lợi ích gì cũng vớt được hết.”
Cô ta đứng bật dậy: “Tô Diệp, đi, cô cho tôi thêm can đảm, hôm nay tôi phải đi tìm Lâm Uyển Tinh hỏi cho rõ ràng.”
Đương nhiên Lâm Tô Diệp không có khả năng đi cùng cô ta, cô với Đào Hồng Anh cũng chẳng có giao tình ấy.
Cô bảo: “Chủ nhiệm Đào, cô bình tĩnh đã, đây là chuyện của cha chồng cô, vẫn nên mời cha Cát Phong về thì hơn.”
Đào Hồng Anh nhất thời nhụt chí: “Không cần đâu, anh ấy hiếu thuận lắm, cha nói gì anh ấy cũng nghe. Đây chỉ là tái giá mà thôi, anh ấy chắc chắn sẽ nói không phải chuyện gì lớn. Dù sao anh ấy cũng không thường xuyên về nhà, cũng không cần trải qua sự lúng túng phải sống chung dưới một mái hiên với một người mẹ kế bằng tuổi mình.”
Đào Hồng Anh ở đơn vị vênh mặt hất hàm với mấy nhân viên đó nhưng lại không dám làm gì cha chồng.
Lúc này đừng nói kêu cô ta tới đơn vị, mà ra ngoài cô ta còn cảm thấy không ngóc đầu lên được ấy chứ.
Người ta sẽ nghĩ thế nào, sẽ nhìn cô ta thế nào?
Mấy người ở đơn vị đó không phải sẽ cười đến chết hay sao?
Ngày thường ả đàn bà thối Lâm Uyển Tinh đó chị em ngắn chị em dài với cô ta, lúc này lại thành mẹ kế của cô ta!
Mấy đồng nghiệp có thể cười đến chết mất!
Nhìn bộ dáng chỉ hận không thể đào hố rồi chui xuống chết quách cho xong của Đào Hồng Anh, Lâm Tô Diệp thuận miệng an ủi vài câu.
“Cô cũng không cần cảm thấy xấu hổ, ông cụ tái hôn là bình thường, cô làm con dâu ngoại trừ ủng hộ còn có thể làm thế nào được? Cô ủng hộ, làm đến nơi đến chốn thì người khác cũng chỉ khen cô hiếu thuận rộng lượng. Muốn nói mất mặt, vậy đó cũng là người trong cuộc tự mất mặt, không liên quan gì đến cô.”
Người mất mặt cũng là Lâm Uyển Tinh mất mặt, sao còn có con dâu mất mặt?
Lâm Tô Diệp nói như vậy, Đào Hồng Anh nghĩ ngợi một chút, đúng nhỉ, mình mất mặt cái gì vậy?
Ông cụ lấy một người phụ nữ tuổi đáng con mình, Lâm Uyển Tinh thì gả cho một người đàn ông tuổi đáng cha mình, cô ta còn không cảm thấy mất mặt, không sợ làm mấy mặt con gái và con trai, vậy mình mất mặt cái gì?
Cô ta cười bảo Lâm Tô Diệp và bà Tiết: “Bác gái, Tô Diệp, cảm ơn hai người đã khuyên bảo, cháu hiểu rồi, cháu không tức giận nữa, cũng không mất mặt nữa, cháu cảm thấy nên sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, làm cho lớn để bọn họ tái hôn một cách náo nhiệt và nở mày nở mặt.”
Nói xong cô ta quay người về nhà.
Nhìn bóng lưng của cô ta, Lâm Tô Diệp nói với bà Tiết: “Sau này nhà bên cũng có náo nhiệt để xem đấy mẹ nhỉ.”
Bà Tiết: “Bớt tiền mua vé xem kịch còn không tốt sao?” Bà ta bảo Lâm Tô Diệp: “Qua đây, chọn một hoa văn cho cô rồi, tôi sẽ đan áo hở cổ cho cô.”
Lâm Tô Diệp: “Thôi mệt lắm, mẹ vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi.”
Bà Tiết: “Tôi không mệt chút nào cả.”
Lâm Tô Diệp thấy bà ta cứ nhất định đòi học mới cầm bản vẽ hoa văn mà mình vẽ ra, chọn một cách đan đơn giản lại thanh lịch, đến lúc đó đan phần chính, phần đáy có thể dùng móc móc hoa văn đơn giản.
Cách đan cơ bản và hoa văn cơ bản bà Tiết đều đã biết hết, chỉ là tổ hợp hoa văn quần áo phải để Lâm Tô Diệp thiết kế.
Lâm Tô Diệp rất nhanh đã thiết kế xong,vẽ ký hiệu đơn giản của hoa văn xuống, trong quá trình bà Tiết đan áo len có thể đối chiếu sẽ không đan sai.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh ở bên đó làm bài tập về nhà.
Hiện giờ Toa Toa đã về lớp mầm nên cũng không có bài tập về nhà, về đến nhà chính là đọc sách nghe radio, hoặc là hát hò, sống rất thoải mái.
Tiểu Lĩnh ở đó đứng ngồi không yên, rất muốn đi tới tám chuyện này với Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi.
Đại Quân liếc mắt nhìn cậu bé: “Đừng lắm điều.”
Tiết Gia Đồn có vài tên lắm điều, nam nữ đủ cả, chỉ thích đồn đãi về người khác.
Tiểu Lĩnh cười hì hì: “Em không nhịn được, thế này cũng quá chấn động rồi, nếu em là Hồ Vệ Đông em cũng không chịu nổi.”
Đại Quân thản nhiên đáp: “Người không có cha hoặc mẹ, gia đình tan nát, bản thân cậu ta cũng không thể tự quyết định được số phận của mình, không chịu được thì có thể làm thế nào?”