Chương 912: Quả quyết từ chối
Nếu Đào Hồng Anh đã ủng hộ cha chồng và Lâm Uyển Tinh, hiển nhiên cũng sẽ làm cho có thể diện một chút. Cô ta từ từ nói một hồi với Cát Phong, kêu cậu bé có mắt nhìn một chút đi, đừng khiến ông buồn bực.
Nếu như cậu bé khiến ông chán ghét, đến khi đó toàn bộ đồ tốt đều sẽ cho Hồ Vệ Đông, xem cậu bé làm thế nào.
Lúc này Cát Phong mới ngoan hơn, nhưng vẫn không thể thiếu muốn tìm mấy người Mã Minh ấp ủ xem bao giờ lại chụp bao tải đánh Hồ Vệ Đông một trận.
Vốn Đào Hồng Anh muốn làm náo nhiệt một chút, nhưng suy cho cùng Lâm Uyển Tinh cũng không muốn cô ta bôi nhọ mình nên chủ động nói với Cát Chính Hùng không cần, chỉ xin thư kết hôn cùng người trong nhà ăn bữa cơm là được, người thân bạn bè thì không cần, càng khiêm tốn càng tốt.
Cải lương không bằng bạo lực, bọn họ chọn đúng hôm tết Đoan Ngọ đón Lâm Uyển Tinh và các con tới, hai nhà thành một nhà.
Cát Chính Hùng cũng cảm thấy có lỗi với cô ta, ngược lại muốn mời gia đình Lâm Tô Diệp ở cách vách, cha Cố và mẹ Cố cũng tới đón tết, ông ta nghĩ mời mọi người qua đây cùng náo nhiệt một hể.
Ông ta có ấn tượng cực tốt về Lâm Tô Diệp và bà Tiết, cảm thấy bọn họ chính là bạn của mình, cũng được tính là người thân của Lâm Uyển Tinh, mời qua đây coi như hai bên thông gia, vô cùng thích hợp.
Nhưng Lâm Tô Diệp lại quả quyết từ chối.
Ở nhà mình đón tết không vui hay sao mà lại tới giành vinh quang của Lâm Uyển Tinh? Còn đưa cả hai vị giáo sư già là cha Cố mẹ Cố tới, mặt mũi cô sao lại lớn như vậy được?
Lâm Tô Diệp không những từ chối mà ngay cả quà cũng không chịu nhận. Đào Hồng Anh tới tặng kẹo mừng, thuốc lá, rượu mừng cho bọn họ nhưng cô cũng không nhận, kêu Đào Hồng Anh cầm về hết.
Đào Hồng Anh: “Tô Diệp, tại sao vậy?”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Chủ nhiệm Đào đừng nghĩ nhiều, không phải vì cô và lão thủ trưởng, quan hệ của hai nhà chúng ta vốn không tồi sau này cũng sẽ như cũ, chỉ là rượu mừng này chúng tôi không thể uống được.”
Đồ của Lâm Uyển Tinh cô cũng không dính vào chút gì hết, trả xong tiền hai người rõ ràng minh bạch, không liên quan gì đến nhau nữa.
Nếu cô không bày tỏ rõ quan điểm và phân rõ ranh giới với Lâm Uyển Tinh như vậy, sau này làm hàng xóm ai biết cô ta còn hát xướng gì nữa, lại định mượn cớ người thân qua lại với cô, cả ngày lại nhà, thế có tởm không?
Lúc này Lâm Tô Diệp trực tiếp làm người xấu để chặt đứt hậu họa này.
Lâm Uyển Tinh đừng hòng lôi kéo làm quen, bọn họ không thân!
Lâm Tô Diệp thoạt nhìn xa cách không gần tình cảm ngược lại khiến Đào Hồng Anh rất dễ chịu, cô ta biết Lâm Tô Diệp không phải đang nhắm vào nhà họ Cát mà là không nể mặt Lâm Uyển Tinh.
Trước đây bà Tiết ở Tiết Gia Đồn còn cảm thấy Lâm Tô Diệp quá hà khắc với người thân, có hơi mất mặt, nhưng từ sau khi Lâm Uyển Tinh tới nhà diễn một màn đó, bà ta lại cảm thấy Lâm Tô Diệp không hề quá đáng chút nào, cứ phải như vậy mới đúng!
Cha Cố và mẹ Cố cũng phân rõ ranh giới với người thân cực phẩm cả đời không qua lại với nhau nên càng không cảm thấy thế nào cả, còn ủng hộ Lâm Tô Diệp làm việc sảng khoái như vậy.
Cô út và Cố Mạnh Chiêu càng ủng hộ cô hơn.
Cô út thậm chí còn muốn lên tiếng giúp Lâm Tô Diệp, cô ấy có thể ném Lâm Uyển Tinh ra ngoài.
Đào Hồng Anh bưng thức ăn và kẹo mừng về nhà cắm đầu đẩy lên bàn cơm, như cười như không bảo: “Cha, bác gái với Tô Diệp người ta nói tết Đoan Ngọ trong nhà có khách tới, nhà họ đón tết không thể qua đây uống rượu được.”
Cát Chính Hùng còn hơi khó hiểu: “Vậy sao lại cầm kẹo mừng về?”
Đào Hồng Anh: “Người ta thông cảm với nhà mình tổ chức hôn lễ phải chia không ít kẹo mừng nên tiết kiệm hộ chúng ta.” Cô ta nhét kẹo mừng cho Lâm Uyển Tinh, nói với vẻ châm chọc: “Ngày mai không phải mẹ cần chia kẹo cho đồng nghiệp sao, cho mẹ tất.”
Tuy rằng Lâm Uyển Tinh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi nhưng vẫn bị sỉ nhục đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cô ta cảm thấy nhục nhã không phải vì Đào Hồng Anh và vì Lâm Tô Diệp.
Cô ta không ngờ Lâm Tô Diệp lại bất chấp tình thân đến vậy, cho dù hai người bọn họ có chút hiềm khích nhưng nhà họ Tiết với nhà họ Cát cũng có thù hằn gì đâu, cô trả lại hết rượu mừng và kẹo mừng của nhà họ Cát về là sao?
Đây… rõ ràng là vả vào mặt cô ta mà!
Cô ta cắn răng, trong nháy mắt đã hồi phục vẻ bình tĩnh, cười bảo Cát Chính Hủng: “Anh đừng giận, cô ta nhắm vào em đấy. Không sao, em không sợ người ta coi thường, càng không sợ người sỉ nhục.”