Chương 913: Không ai đàm tiếu đâu
Đào Hồng Anh cười lạnh: “Trời ơi, có ai sỉ nhục mẹ đâu? Đây không phải chỉ là rượu ngon, thức ăn ngon chúc mừng thôi sao? Tôi vốn nói tổ chức cho nở mày nở mặt vào, mời thêm vài người thân bạn bè tới nhưng là mẹ không chịu đấy chứ.”
Lâm Uyển Tinh vẫn cười như cũ: “Hồng Anh, cô đừng tức giận, tôi đối với thủ trưởng là thật lòng, từ sau khi viết hồi ký cho thủ trưởng và hiểu về quá khứ của thủ trưởng, tôi thấy vô cùng xúc động. Chuyện tôi nhận định trước giờ chưa từng hối hận, cũng không sợ người ta đàm tiếu.” Cô ta cười với Cát Chính Hùng: “Chỉ sợ anh thiệt thòi thôi.”
Vốn gọi là lão thủ trưởng, lúc này chữ lão đã rớt mất tiêu rồi.
Cát Chính Hùng lại nở nụ cười.
Mới đầu ông ta rất vui, nhưng sau khi mời bà Tiết và Lâm Tô Diệp lại không tới, ngay cả kẹo mừng cũng bị trả về lại hơi mấy hứng, tiếp đó nghe con dâu cả lạnh lùng châm biếm đã rất muốn phát hỏa, lúc này được Lâm Uyển Tinh an ủi như vậy, ông ta lập tức không còn tức tối nữa.
Ông ta cười bảo: “Yên tâm đi, không ai đàm tiếu đâu.”
Ông ta đánh tiếng một chút, ai dám đàm tiếu ông ta sẽ không khách sáo đâu.
Nếu ông ta đã dám lấy Lâm Uyển Tinh, lẽ nào còn không thể che chở cho cô ta được? Còn để cô ta bị người ta bắt nạt như lúc không có chồng sao?
Cát Chính Hùng ông ta cũng là một người đàn ông nhiệt huyết!
Đào Hồng Anh thấy bọn họ như vậy lại cảm thấy ghê tởm, mượn cớ còn có chuyện kêu bọn họ ăn cơm, cô ta ra ngoài trước.
Hồ Vệ Đông vẫn luôn mắt nhìn mũi, miệng nhìn tim, ngồi ở nơi đó lặng lẽ ăn cơm, nó chỉ ăn bánh bao và dưa muối chứ không gắp rau, lại càng không gắp thịt.
Hồ Tiểu Mẫn cũng rất ngoan, chẳng nói gì cả mà chỉ yên lặng ăn cơm.
Cát Phong thì lại mang vẻ mặt giận dữ, muốn nhịn xuống nhưng vẫn không tài nào nhịn được, vẫn luôn dùng ánh mắt đục khoét nhìn Hồ Vệ Đông.
Mấy đứa trẻ khác của nhà họ Cát càng không dám giận dỗi ông nội mình mà vẫn ăn cơm như thường, cứ coi như trong nhà có thêm vài vị khách, trước đây Lâm Uyển Tinh cũng thường dẫn hai đứa trẻ tới nhà ăn cơm, coi như lúc đó cũng được vậy.
Lâm Uyển Tinh gắp rau cho Hồ Vệ Đông, dịu dàng bảo: “Tiểu Đông, con ăn rau đi, đừng sợ.”
Hồ Vệ Đông vừa nghe được, đầu cúi càng sâu hơn.
Cát Phong hừ lạnh, đôi mắt đục khoét chuyển lên đôi Warrior mới mua trên chân nó.
Nếu không phải ông nội tặng cho nó thì nó nào có dễ dàng mua được như vậy?
Còn cả đôi giày da mới mà Lâm Uyển Tinh đang đi nữa, phải hai mươi đồng chứ ít gì, một tháng tiền lương của cô ta mới được bao nhiêu?
Nếu không phải dựa vào ông nội thì cô ta có mua được không?
Cát Chính Hùng nhíu mày, nói với Cát Phong: “Cát Phong, cháu với Tiểu Đông là bạn học, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau, đừng bắt nạt nó, nếu người khác bắt nạt nó, cháu cũng phải giúp nó đấy, biết chưa.”
Trước đây Cát Phong luôn giả làm bé ngoan trước mặt ông nội, ra ngoài rồi lại chính là một đứa trẻ hư đốn, bản chất của cậu ta rất bướng bỉnh.
Lúc này trong bụng tức tối vô cùng, chỉ muốn đánh Hồ Vệ Đông mà vẫn chưa có cơ hội, bây giờ ông nội còn nói mình giúp đỡ nó.
Trước đây khi mẹ của Hồ Vệ Đông còn chưa làm bà nội của cậu ta, cậu ta quả thật bằng lòng giúp đỡ Hồ Vệ Đông đấy, vì nói thế nào cũng có chung kẻ địch là anh em nhà họ Tiết cơ mà, nhưng lúc này anh em nhà họ Tiết có tính là gì đâu, đó không phải kẻ địch, cùng lắm hai đứa đó chỉ hơi khiến người chướng mắt tí thôi.
Mà Hồ Vệ Đông mới là kẻ địch chân chính của mình!
Một kẻ địch đẳng cấp!
Mình coi nó là bạn học, coi là anh em mà nó lại muốn làm chú mình!
Con mẹ nó cái thứ chó má gì thế này!
Còn giúp nó á, không đập chết nó là may lắm rồi đấy!
Cát Chính Hùng đối diện với vẻ hung ác trong mắt cháu trai lại không khỏi nhíu mày, sao đứa trẻ này càng ngày càng không nghe lời vậy? Trước đây rõ ràng rất ngoan cơ mà.
Ông ta gắp thịt cho Hồ Vệ Đông và Hồ Tiểu Mẫn: “Tiểu Đông, Tiểu Mẫn, ăn thêm thịt đi, sau này ở đây chính là nhà của hai đứa, muốn ăn gì thì mua, muốn làm gì thì làm, không cần kiêng dè.”
Hồ Vệ Đông và Hồ Tiểu Mẫn ngoan ngoãn cảm ơn.
Cát Chính Hùng lại dạy dỗ Cát Phong: “Nhìn người ta xem, cháu từ từ học hỏi một chút đi, sau này hãy làm một đứa trẻ ngoan.”
Hồ Vệ Đông lại vô cùng nhạy cảm với từ “người ta” này, nó họ Hồ đương nhiên không phải người một nhà với nhà họ Cát rồi.
Nó chỉ đang ăn nhờ ở đậu thôi.
Đương nhiên ăn nhờ ở đậu vẫn tốt hơn không có chỗ dựa che chở, mặc cho gió táp mưa sa nhiều.