Chương 921: Tô Diệp, một mình cô trốn ở đây lén vui gì thế
Anh nhìn thấy người khác viết thư tình cho cô, không chất vấn cô lại càng không mặt nặng mày nhẹ với cô, ngược lại càng thân thiết và dịu dàng với cô hơn, vậy cô cũng nhận được thư nặc danh như thế đương nhiên cũng sẽ không mặt nặng mày nhẹ với anh, mà còn phải thể hiện ra sợ anh bị người ta cướp đi, phải lấy lòng anh cho tốt, bằng không đợi sau khi anh biết, anh không có cảm giác với lá thư nặc danh kia, ngược lại sẽ để ý cô không căng thẳng vì anh, không sợ anh bị người cướp mất, phải nhân cơ hội này thu phục cô thì sao.
Đều đã đến lúc này rồi, cô cũng không có khả năng không hiểu chút tâm sự này của anh.
Thật ra Tiết Minh Dực trông thì nghiêm túc kín đáo, nhưng đó chỉ là phương diện công việc mà thôi, còn trong sinh hoạt và tình cảm anh rất đơn giản, bây giờ cô liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu được anh.
Anh bận trăm công nghìn việc vẫn về nhà là để ở bên người nhà, đi dạo sau bữa cơm chính là để vợ khoác tay anh cùng hưởng thụ cảm giác vợ chồng ân ái đó.
Anh nhìn thấy thư tình rõ ràng ghen nhưng lại không thể hiện ra, ngược lại càng thêm dịu dàng, làm sao cô có thể không biết được?
Cô dự định tối nay về nhà từ từ “thẩm tra” anh, nhưng cũng không nói cho anh biết tại sao hết.
“Tô Diệp, một mình cô trốn ở đây lén vui gì thế?” Bên cạnh có người đi qua chào hỏi cô.
Là Trương Thiệu Đông cùng lớp, bọn họ cùng nhau vẽ tranh nên cũng rất thân.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Không có gì, đạp xe hơi mệt nên nghỉ một lúc ấy mà.” Cô tùy tiện nói chuyện về tiến độ vẽ tranh với anh ta.
Trương Thiệu Đông thấy cô cười vui vẻ như vậy, gò má trắng nõn hồng lên, thật sự người đẹp còn hơn cả hoa.
Anh ta vội rời tầm mắt đi: “Tô Diệp, chúng ta sắp vẽ hình thể, hay là cô làm người mẫu cho mọi người đi.”
Lâm Tô Diệp vừa cười vừa uyển chuyển từ chối: “Không được, lớp học có nhiều bạn học như vậy, mọi người tự làm người mẫu cho nhau là được mà.”
Cô làm người mẫu cho người khác, trở về Tiết Minh Dực biết được cho dù không nói gì nhưng chắc chắn sẽ thầm ghen.
Người này cô còn lạ gì nữa.
Hai người cùng lên tầng vào phòng vẽ, Hoàng Hiển Ninh đang vẽ bản thảo cùng vài học sinh ở đó, còn phải chỉ dạy vài học viên tập vẽ khác nữa.
Chu Tiểu Quyên vẫn mặt mày nặng như chì như mọi người, hốc mắt đỏ lên, bộ dáng như oán phụ.
Hôm nay cô ta mặc cái váy vải bông màu trắng, tóc xõa tung, trông vô cùng ai oán và ảo ma.
Lâm Tô Diệp cũng chẳng để ý đến cô ta.
Hoàng Hiển Ninh nhìn thấy Trương Thiệu Đông, hơi nhíu mày lại: “Bạn học Trương, bản thảo của cậu còn chưa vẽ xong, sao lại ra ngoài giữa chừng thế?”
Trương Thiệu Đông: “Tôi… tôi hơi đau đầu nên ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành một chút, vừa vặn gặp Tô Diệp nên cùng cô ấy về lớp.”
Hoàng Hiển Ninh không nói thêm gì nữa.
Trước đó Trương Thiệu Đông vẫn luôn lơ là mất tập trung, vẽ được một nét đã nhìn ra ngoài, vẽ sai cũng không biết, lúc này trở về cùng Lâm Tô Diệp, hai mắt lại tỏa sáng, không còn thấy vẻ chán chường trước đó đâu nữa.
Buổi sáng công việc nhàn rỗi nên Lâm Tô Diệp đưa bức hoa thược dược xé từ trên lá thư tình xuống cho Hoàng Hiển Ninh:” Thầy Hoàng, thầy giúp tôi xem bức tranh này là nét vẽ của bạn học nào được không?”
Hoàng Hiển Ninh cầm qua nhìn, trong đầu anh ta lần lượt hiện lên vài bạn học trong lớp, rồi nói với Lâm Tô Diệp: “Không phải tác phẩm của học sinh lớp ta.”
Thành viên lớp anh ta hơi phức tạp, trình độ chênh lệch không đều nhau, có vài người đừng nói là vẽ được bông thược dược tinh tế như vậy, chỉ vẽ tranh đơn giản thôi cũng đã thành vấn đề rồi.
Học sinh trong lớp có thể vẽ đến trình độ này cũng chỉ có vài người, Chu Giai Giai, Trương Thiệu Đông, Chu Tiểu Quyên, Triệu Lâm và hai học sinh khác, nhưng bọn họ là học sinh của anh ta, đều là do anh ta dạy ra, đường nét và cấu trúc anh ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã có thể phân biệt được ngay, đây không phải tác phẩm của bọn họ.
Lâm Tô Diệp có hơi bối rối, Chu Tiểu Quyển lại đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt còn nặng nề hơn trước đó, thấp thoáng mang theo ác ý.
Buổi trưa Lâm Tô Diệp và mấy người Hoàng Hiển Ninh ăn cơm chung.
Cô, Hoàng Hiển Ninh cùng bốn học sinh khác cùng nhau hợp tác từ công việc nhận được ở chỗ Lý Quế Trân và liên hoàn họa nhận được ở chỗ chủ biên Tào, hiện giờ quan hệ rất không tồi.
Mỗi lần ăn cơm Hoàng Hiển Ninh đều sẽ mua thêm hai món ăn để mọi người cùng ăn.
Từ sau khi Lâm Tô Diệp giúp anh ta lấy về được mấy trăm đồng tiền, anh ta lập tức giàu có hơn hẳn, bình thường cũng không thu xếp gì cho mình cả, chỉ mua đủ các loại màu nước và bút vẽ đắt đỏ, đều là những thứ bình thường mọi người không nỡ mua.