Chương 923: Phát điên, bị thương 2
Trương Thiệu Đông vội vàng cúi đầu, mặt đỏ tưng bừng đảm bảo: “Thầy Hoàng, tôi sẽ kiềm chế. Tôi… chủ yếu là cô ấy quá ưa nhìn, tôi cũng không nhịn được. Nhưng thầy yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối gì cho bạn học Lâm đâu.”
Người ta kết hôn hạnh phúc, gia đình viên mãn, còn là kết hôn với quân nhân nữa, cho anh ta mười lá gan cũng không dám.
Hoàng Hiển Ninh kêu anh ta lên lầu vẽ tranh.
Sau khi Trương Thiệu Đông đi, Chu Tiểu Quyên trốn phía sau cây sồi xanh bên cạnh nhảy ra, cô ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Hiển Ninh với vẻ oán hận: “Hoàng Hiển Ninh, anh đang tự nói mình đấy à! Anh nói đi, có phải anh yêu cô ta rồi không? Tôi không cho phép anh yêu người khác!”
Hoàng Hiển Ninh: “Cô sỉ nhục tôi, tôi sẽ đi khiếu nại với phòng chính trị và giáo dục, còn nữa, hai nhà chúng ta đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, làm phiền cô cách tôi xa một chút.”
Mấy ngày nay Chu Tiểu Quyên cứ quấn riết lấy anh ta, đặc biệt là tối qua còn ngông cuồng đòi vào ký túc xá của anh ta, anh ta đã trực tiếp gọi bảo vệ trường tới.
Chu Tiểu Quyên thấy anh ta tuyệt tình, hốc mắt đỏ hoe: “Tôi vì anh nhiều năm như vậy, anh lại nói một câu ân đoạn nghĩa tuyệt nhẹ nhàng là xóa sạch hết được sao?”
Hoàng Hiển Ninh lạnh lạnh nói: “Cô làm gì cho tôi cơ?”
“Nếu không phải có tôi, mấy năm này anh có thể yên ổn ở học viện mỹ thuật vẽ tranh được không? Anh đã sớm bị vứt ra đồng chịu khổ chịu cực rồi, anh chưa từng nghĩ tới sao?” Chu Tiểu Quyên nhìn chằm chằm vào anh ta đầy giận dữ, hoàn toàn không cam lòng.
Hoàng Hiển Ninh: “Đừng tự cho mình là đúng nữa.”
Anh ta không để ý đến Chu Tiểu Quyên mà quay người đi.
Anh ta ở học viện mỹ thuật và ở chỗ khác có gì khác biệt sao?
Mười năm đó vẫn là mỗi ngày chịu dạy dỗ giống như địa ngục, gánh vác việc lao động chân tay tốn thể lực nhất, còn phải kiên trì hoàn thành nhiệm vụ vẽ tranh, “rất nhiều tai tiếng” của cha mẹ anh ta đều là anh ta thức đêm dùng bút vẽ nhuộm từng chút một.
Nếu không phải năng lực ở phương diện vẽ tranh của anh ta còn hữu dụng thì anh ta có thể sống được sao?
Cho dù Chu Tiểu Quyên từng làm gì cho anh ta thì cũng không phải anh ta muốn, cũng không phải thứ anh ta thích, là cô ta đơn phương tình nguyện làm cho bản thân cô ta, anh ta chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi.
Chu Tiểu Quyên bị đả kích, đuổi theo anh ta lao vào trong tòa nhà dạy học, mặc kệ bên cạnh còn những học viên khác, chặn anh ta ở hành lang: “Hoàng Hiển Ninh!”
Bạn học khác qua đường bị cô ta dọa hết hồn, vội vàng đẩy nhanh bước chân trốn đi.
Người hóng chuyện thì lại trốn ở một bên xem náo nhiệt.
Hoàng Hiển Ninh tránh cô ta: “Xin cô tự trọng!”
Chu Tiểu Quyên lại bắt đầu khóc như mưa, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng: “Anh Ninh, anh không nhớ lúc nhỏ anh từng dạy em vẽ tranh viết chữ sao? Anh không nhớ em còn giúp anh bận dây may mắn sao? Anh từng nói anh thích em mà!”
Hoàng Hiển Ninh mất kiên nhẫn, anh ta lập tức dừng bước chân nhìn cô ta: “Chu Tiểu Quyên, khi đó trong nhà tôi có ba người giúp việc, một tài xế và một thợ làm vườn, tôi đều dạy con cái của họ học chữ vẽ tranh. Tôi đối xử với mỗi một người bên cạnh đều có thiện chí, đều nói thích bọn họ, tôi chưa bao giờ nói ghét ai cả.”
Chu Tiểu Quyên hét lên the thé: “Nhưng sau khi anh xảy ra chuyện, bọn họ đều trốn đi thật xa, có ai giúp anh đâu.”
Hoàng Hiển Ninh: “Xin cô dừng ngay loại hành động quấy rầy không có ý nghĩa này lại được không? Bây giờ tôi không có cách nào rời khỏi nơi này, cũng không có cách nào đuổi cô đi, nhưng cũng không có nghĩa tôi muốn để ý đến cô.”
Chu Tiểu Quyên thấy anh ta lạnh lùng tàn nhẫn, tuyệt tình đến thế, cứ cảm thấy trong mắt anh ta mang theo vẻ sung sướng khi được báo thù, cô ta nổi giận nói: “Trước đây anh không lạnh lùng vô tình với tôi như thế, tại sao bây giờ lại tàn nhẫn như vậy, có phải do cô ta tới không?”
Trước đây cô ta quấn lấy Hoàng Hiển Ninh, Hoàng Hiển Ninh cùng lắm chỉ mất kiên nhẫn và không để ý, chứ sẽ không đối đầu gay gắt và sỉ nhục cô ta như vậy.
Tại sao anh ta thay đổi?
Trước đây và bây giờ có gì thay đổi?
Lâm Tô Diệp tới, Hoàng Vĩ đi, đây chính là nguyên nhân khiến Hoàng Hiển Ninh thay đổi.
Hoàng Hiển Ninh chẳng muốn để ý đến cô ta thêm nữa, quay người rời đi.
Chu Tiểu Quyên gào lên điên cuồng: “Anh không thể đối xử với tôi như vậy được, anh biết tôi đã hy sinh vì anh bao nhiêu hay không? Tôi vì anh… mà sẩy hai đứa con lận.”