Chương 928: Giả điên giả khùng
Giả điên giả khùng, trốn được sự lên án của lương tâm, hợp lý hóa sự ác độc của cô ta, tất cả đều là người khác ép cô ta, đều là cô ta bị ép đến điên chứ không phải lỗi của cô ta.
Chu Tiểu Quyên bắt đầu cào mình, kéo tóc mình, lảng tránh trả lời vấn đề chính diện.
Lý Quế Trân uy hiếp: “Nếu cô muốn điên thật, vậy đưa cô tới bệnh viện tâm thần luôn nhé.”
Chu Tiểu Quyên yên tĩnh hẳn, cả người hơi run lên.
Cho dù Lý Quế Trân hỏi thế nào, cô ta cũng không chịu mở miệng nói thêm.
Lý Quế Trân trực tiếp gọi điện cho bệnh viện tâm thần, mời bọn họ phái người quyền uy tới học viện mỹ thuật một chuyến, ở đây có một sinh viên muốn thoát án cần phán đoán có bị bệnh tâm thần không hay là giả bộ bị điên.
Bệnh viện lập tức tỏ ý sẽ phái một bác sĩ khoa thần kinh và hai y tá tới ngay, đến lúc đó mời chuẩn bị sẵn sàng công tác phối hợp.
Chu Tiểu Quyên đột nhiên kích động hẳn lên: “Tôi không bệnh, tôi không phải kẻ điên!”
Lý Quế Trân: “Không điên mà cô tùy tiện vung dao giết người sao?”
Hoặc là vì giết người mà chịu phạt, hoặc là vì phát điên ở viện, không được chọn.
Hoàng Hiển Ninh rời khỏi văn phòng ban chính trị và giáo dục, lững thững bước vào tòa nhà dạy học.
Ánh nắng tháng năm tươi đẹp ấm áp, rực rỡ lại không mang tới cảm giác gay gắt cho người ta.
Thời tiết khiến hoa cỏ trong vườn trường bắt đầu đua nhau khoe sắc, trong không khí tràn ngập mùi hương thơm mát của cỏ cây.
Khứu giác của anh ta về lại, anh ta cũng có lại được lòng thưởng thức cái đẹp trong cơ thể.
Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy bước chân nhẹ nhàng, cả người gỡ được gánh nặng nghìn cân xuống, hai vai nhẹ bẫng nên bước chân có hơi lâng lâng. Trái tim vốn áp lực cùng cực trong lo lắng được một tia nắng xuyên qua, chậm rãi hít thở một chút không khí trong lành, nhìn ngắm cảnh vật tươi đẹp trước mắt.
Cuộc sống chính là thăng trầm như thế, lên xuống dập dềnh phức tạp.
Có được sửa lại án sai hay không đối với anh ta mà nói không quan trọng, anh ta đã rạch vết thương đó ra, hung dữ đánh trả kẻ địch của mình.
Có thể nói ra khỏi miệng đã là thắng lợi rồi.
Một khắc này, anh ta rất muốn cất cao giọng hát, lại muốn nhảy múa tưng bừng, còn muốn bay lên, lấy linh hồn làm bút vẽ, lấy trời đất làm giấy vẽ, vẽ ra một tác phẩm tuyệt nhất xưa nay.
Anh ta bước từng bước kiên định, trong đầu lại đã trôi lạc tận mây xanh, dường như đã làm được chuyện mình muốn làm mà chưa làm được suốt mười năm nay.
Lâm Tô Diệp và đám người Chu Giai Giai, Trương Thiệu Đông đợi anh ta ở cửa tòa nhà dạy học, thấy anh ta chậm rãi đi tới, trên mặt hiện ra đủ loại biểu cảm, khóe miệng mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi lã chã, đến bản thân anh ta cũng không nhận ra.
Chu Giai Giai: “Thầy Hoàng, sự việc thế nào rồi?”
Hoàng Hiển Ninh đứng trước mắt bọn họ, tiếng nhạc giao hưởng trong đầu tắt lịm, vũ bước hoa lệ cũng dần dần dừng lại, còn bức tranh cuộn hoang tưởng cũng đặt một dấu chấm hết.
Từ nay về sau chính là một cuộc sống mới, cho dù hoàn cảnh thế nào, đối với anh ta đã là một lần niết bàn trọng sinh rồi.
Anh ta giơ tay vuốt mặt, nở nụ cười với mấy người, thản nhiên đáp: “Không sao, sau này chúng ta có thể yên tĩnh vẽ tranh, không còn bị ai làm phiền nữa.”
Trương Thiệu Đông: “Chu Tiểu Quyên?”
Hoàng Hiển Ninh liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp, gọi bọn họ: “Về lớp đi.”
Bọn họ về phòng vẽ, mấy tên bạn xấu của Hoàng Vĩ đã biến mất, các học sinh còn lại đều mang vẻ mặt thân thiết, nhao nhao hỏi Hoàng Hiển Ninh có căng thẳng lắm không.
Hoàng Hiển Ninh nói vắn tắt lại, kêu bọn họ tiếp tục lên lớp.
Học sinh trong lớp có người mới, có người đã học được một hai năm, còn có người giống Lâm Tô Diệp vào đây học bổ túc nữa, Hoàng Nhiên Ninh đều chỉ dạy từng chút một.
Anh ta vẫn giống như trước đây, nghiêm túc hướng dẫn bọn họ vẽ tranh, chuyên tâm vào công việc, cũng không có gì khác thường.
Nhưng các bạn học cảm thấy rất rõ ràng thầy Hoàng đã khác.
Trước đây trên gương mặt tuấn tú tinh tế của anh ta mãi mãi là vẻ buồn bã, không hề trông thấy sức sống và hứng thú nào cả, bây giờ trông anh ta vẫn không có vẻ gì là hào hứng như cũ nhưng trong con ngươi đen láy đó là vẻ yên lặng, khóe môi thậm chí còn treo nụ cười nhạt.
Bọn họ đoán anh ta chắc chắn đang rất vui, hẳn sắp được sửa lại án sai rồi.
Vì Chu Tiểu Quyên gây chuyện làm chậm trễ không ít thời gian, Hoàng Hiển Ninh về chưa được một lúc đã tan học.
Anh ta ra hiệu cho mọi người cho mình thêm vài phút, anh ta đứng trước mặt, ngón tay thon dài còn cầm bút vẽ, sau đó đặt bút xuống, đứng thẳng, chỉnh lại quần áo, tiếp đó nghiêm chỉnh cúi người trước cả lớp.