Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 930 - Chương 930. Lựa Chọn

Chương 930. Lựa chọn Chương 930. Lựa chọn

Chương 930: Lựa chọn

Nếu cô ta bị xác nhận có bệnh tâm thần vậy vào viện tâm thần chữa trị, ở một khoảng thời gian bệnh tình thuyên giảm cô ta còn có thể về nhà.

Vấn đề là trường học gọi điện thoại tới phố mà người nhà cô ta ở, cha mẹ cô ta lại không chịu tới.

Năm đó cha mẹ cô ta dựa vào tố giác nhà họ Hoàng mới có được một chút thực lực, chạy đi khắp chốn kiếm thể diện, đi khắp nơi đấu tố người ta cũng vớt được một ít lợi ích, đương nhiên cũng đắc tội với không ít người.

Sau này tình hình ổn định rồi, cha mẹ cô ta không có văn hóa và năng lực gì, hiển nhiên cũng tới từ đâu thì về đó.

Người hèn hạ một khi nếm trải vị ngọt của quyền lực sẽ không thể trở về trước kia được nữa, người nghèo khó một khi từng sở hữu tài phú cũng không thể sống thanh bần đạo hạnh được nữa.

Cha mẹ cô ta chính là người như thế.

Trước đây bọn họ dựa vào thân phận người làm để tố giác, khoe mẽ trong đại hội phê bình tố giác nên lấy được công việc trên phố, sau này dựa vào quan hệ giữa Chu Tiểu Quyên và vị lãnh đạo kia lại vớt được không ít lợi ích, sắp xếp công việc cho hai đứa con trai, còn tìm được một hôn sự không tồi cho em gái của cô ta.

Bọn họ sống cuộc sống thoạt nhìn không tồi nên bắt đầu chán ghét một vết nhơ trong nhà là Chu Tiểu Quyên này.

Người đã ba mươi vẫn chưa kết hôn, ở thời điểm này đã chính là bà cô già rồi, rất mất mặt, huống chi cô ta còn báo cáo bị Hoàng Hiển Ninh làm nhục, sau này còn không rõ ràng với anh ta, anh chị em trong nhà cũng ghét cô ta không sạch sẽ, chê bẩn.

Cô ta cũng không thích về nhà, về nhà là cãi nhau cho nên muốn cố hết sức mình ở lại trường học.

Cô ta ở lại trường học lấy tư cách là công nhân viên chức nhưng lại không cần làm việc, tương đương với phúc lợi mà vị lãnh đạo đó sắp xếp cho cô ta.

Cô ta vốn muốn sống cả đời như thế, thủ vững bên cạnh Hoàng Hiển Ninh cũng rất tốt.

Nhưng ai ngờ Hoàng Hiển Ninh hoàn toàn không muốn dây dưa quan hệ với cô ta, chỉ có chán ghét và ghê tởm cô ta mà thôi.

Cô ta muốn dùng dao uy hiếp dọa dẫm anh ta, cho rằng vẫn có thể giống như trước đây, cho dù cô ta khiêu khích thế nào thì Hoàng Hiển Ninh cũng chỉ tránh né chứ không phản kháng, nào biết lần này anh ta lại đánh trả.

Trong đầu cô ta, Hoàng Hiển Ninh yêu cô ta sâu đậm nhưng vì sự dơ bẩn của cô ta khiến anh ta vừa yêu cô ta vừa hận, cho nên mới cố tình không để ý đến cô ta.

Bằng không tại sao lần nào cô ta gây sự dọa nạt, anh ta cũng không tiếp chiêu? Mỗi lần cô ta sỉ nhục anh ta, anh ta đều không phản kháng?

Vốn anh ta cũng không phải không nỡ đánh trả cô ta mà anh ta chỉ đang tìm cơ hội, tìm một cơ hội giáng một đòn chí mạng.

Chu Tiểu Quyên bám vào cửa sổ nhìn thấy Lý Quế Trân đang nói chuyện với Lâm Tô Diệp, cô ta lại bắt đầu kích động, dùng sức đập vào cửa sổ: “Đều tại cô, tại cô hết!”

Cô ta càng lúc càng phát rồ, trông có vẻ bệnh tình cũng không nhẹ.

Viện trưởng Tề làm chủ tiêm một mũi an thần cho cô ta.

Ông ta ra ngoài nói với Lý Quế Trân, lúc trông thấy Lâm Tô Diệp cũng nhận ra cô.

Lâm Tô Diệp chủ động chào hỏi ông ta: “Viện trưởng Tề, chào ông.”

Viện trưởng Tề bắt tay cô: “Chào, cô khỏe chứ, nghe nói đồng chí Minh Xuân cũng rất khỏe, vẫn làm công an phải không?” Hiển hiên ông ta nghe chủ nhiệm Hoắc nói.

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Có chứ, cũng may có giấy chứng nhận mà viện trưởng Tề kê cho, bây giờ Minh Xuân làm việc và sinh hoạt đều rất tốt.”

Nói chuyện vài câu, viện trưởng Tề tạm biệt đám người Lý Quế Trân, bọn họ phải lái xe đưa Chu Tiểu Quyên về bệnh viện.

Bây giờ cô ta đã bị viện tâm thần đưa đi hiển nhiên cha mẹ cô ta càng không chịu ra mặt hơn, nếu cô ta muốn ra khỏi viện nhất định phải được Lý Quế Trân ký tên mới được.

Xem chừng giữa cải tạo và ở viện, cô ta chọn ở viện tâm thần rồi.

Lý Quế Trân cũng phải đi tới ủy ban cách mạng thành phố một chuyến cùng chủ nhiệm bảo an, báo cáo chuyện của Chu Tiểu Quyên và lãnh đạo Trần đó.

Hôm qua hai người cô út và Cố Mạnh Chiêu về nhà đón tết, hôm nay bọn họ đều bận công việc nên Lâm Tô Diệp đạp xe đạp một mình về đại viện quân khu.

Cô đạp xe về đến nhà đã là sáu rưỡi, bà Tiết và các con cũng vừa mới về.

Tiểu Lĩnh: “A, cháu sắp đói xỉu rồi, bà nội mau mở cửa, cháu phải về nhà ăn bánh bao.”

Bà Tiết vội vàng mở cửa: “Sau này mang thêm ít bánh quy hay gì đó trong cặp đi, đừng để bụng đói đá bóng.”

Bình Luận (0)
Comment