Chương 931: Cảnh cáo 1
Lâm Tô Diệp: “Lúc chơi không thấy đói, không chơi mới đói cồn cào gào thét đúng không?”
Tiểu Lĩnh cười hì hì, vừa mở cửa đã lao vào nhà.
Đại Quân đeo cặp sách, giúp bà Tiết xách giỏ thức ăn, Toa Toa thì lại chạy bịch bịch tới giúp Lâm Tô Diệp đẩy cửa hài rào, tránh cho nó tự động đóng lại.
Ngay đúng lúc này, Lâm Uyển Tinh ở nhà bên đi cùng Châu Di tới.
Châu Di nhìn thấy Lâm Tô Diệp vào cửa, vừa cười vừa chào hỏi cô: “Đồng chí, chào cô, tôi là…”
Chưa đợi cô ta nói xong, Lâm Tô Diệp đã đẩy xe đạp đuổi theo Toa Toa vào sân.
Châu Di: “…” Cô chắc chắn nghe thấy, cố tình làm lơ tôi đúng không?
Lâm Tô Diệp nghe thấy bên ngoài có người gọi đồng chí nhưng lại không biết là gọi cô. Toa Toa chọc cô chơi, cô đẩy xe đạp đuổi theo cô bé, hiển nhiên không để ý cẩn thận phía sau.
Vào sân cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài, bây giờ tường hoa cây cỏ rậm rạp rồi, tầm nhìn bị che chắn rất tốt, cô không trông thấy gì nhưng lại nghe thấy giọng của Lâm Uyển Tinh và một cô gái khác.
Cô không coi là chuyện to tát gì mà dẫn Toa Toa đi rửa tay.
Bà Tiết đang chuẩn bị nấu cơm, nói với Lâm Tô Diệp: “Hôm nay nhà bên có khách, nói là từ tòa soạn gì đó còn muốn phỏng vấn cô đấy.”
Lâm Tô Diệp chẳng hiểu sao lại nghĩ tới lá thư nặc danh đó: “Phỏng vấn con sao?”
Bà Tiết: “Ừa, nói tòa soạn bọn họ vẫn luôn phỏng vấn các anh hùng chiến đấu, để hoàn thiện sự tích của anh hùng nên muốn phỏng vấn chiến hữu, lãnh đạo và gia đình của người ta luôn.”
Lâm Tô Diệp nhíu mày: “Anh hùng chiến đấu cái gì?” Cô không thích người ta chụp mũ cao như vậy lên đầu Tiết Minh Dực mà chẳng hiểu sao.
Tuy rằng anh từng tới tiền tuyến biên giới nhưng cũng không trải qua trận chiến tranh quy mô lớn gì, so với những anh hùng chiến đấu kháng chiến chống Nhật, giải phóng và cứu trợ đó mà nói cũng không tính là gì.
Cách gọi như thế quá cao cả.
Bà Tiết: “Cái đó chúng ta cũng không hiểu, người ta có văn hóa, nói sao thì chính là cái đó.”
Lâm Tô Diệp không quan tâm nữa, cô đeo tạp dề nấu cơm cùng bà Tiết.
Lâm Uyển Tinh và Châu Di đi dạo dọc theo con đường xi măng thẳng tắp, cây thủy sam, cây dương cao lớn ở hai bên đường xanh ngắt um tùm, càng làm tôn lên vẻ nghiêm túc và trang trọng.
Lúc này nơi này không có ai, địa hình trống trải, tiện cho hai người nói chuyện mà không sợ bị người nghe lén.
Châu Di vẫn rất ngạc nhiên, có hơi chưa thể tiêu hóa được, cô ta nhìn Lâm Uyển Tinh: “Uyển Tinh, cô thật sự… như vậy sao?”
Trong lòng Lâm Uyển Tinh nổi cáu, như vậy là cái quái gì? Nghe cứ như cô ta nhảy vào hố lửa ấy. Còn nữa, cho dù cô muốn khuyên cũng nên khuyên trước khi kết hôn, bây giờ đã đăng ký kết hôn luôn rồi khuyên còn được cái nước mẹ gì nữa?
Cô ta cười bảo: “Như vậy nào có gì không tốt? Cả đời tôi mỗi một dấu chân đều bước vững vàng, đều là tôi dùng hai chân mình giẫm ra, chưa bao giờ dựa vào người khác. Lúc còn trẻ tìm một người đàn ông đôi bên cùng tình nguyện, yêu thương kính trọng nhau, mong sao có thể bên nhau đến đầu bạc răng long. Nhưng một khi không thể đầu bạc răng long được nữa, xét từ thân phận của người từng trải, tôi phát hiện ra tuổi tác sêm sêm thật ra cũng không có gì hay. Tôi thấy đàn ông trẻ tuổi ích kỷ liều lĩnh, không thân thiết không khiêm tốn, không có sự nghiệp, không có tiền của, chỉ có một cái miệng biết chém gió và một trái tim tự đại, nhạy cảm lại tự phụ, không chịu nổi một chút thiệt thòi, tìm bọn họ có gì hay?”
Châu Di nghe mà trợn tròn mắt còn có hơi không phục, nhỏ giọng nói: “Nhưng tham mưu Tiết không phải người như thế.”
Lâm Uyển Tinh cười lạnh: “Anh ta không phải? Anh ta có chỗ nào không phải? Cho dù bây giờ anh ta không phải thì trước đây anh ta vẫn là thế. Đàn ông đều là loại phải trải qua năm tháng mới trưởng thành, lúc còn trẻ chẳng có gì hết, bốc đồng tự đại, tuổi tác lớn dần sẽ từ từ học cách thân thiết, cũng có sự nghiệp và tích lũy tài phú.”
Cô ta nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Châu Di rồi nói tiếp: “Đương nhiên, nếu cô và anh ta có thể tương cứu lúc hoạn nạn cùng nhau tiến bộ từ năm còn trẻ đến khi trưởng thành vậy cũng rất tốt. Nếu không thể vậy tại sao không trực tiếp tìm một người đàn ông trưởng thành chín chắn, lại có thân phận và địa vị? Người đàn ông như thế trực tiếp cho cô cuộc sống khá sung túc, không cần cô phải vật lộn với đống lộn xộn của cơm áo gạo tiền nữa.”