Chương 933: Cảnh cáo 3
Châu Dung tức đổ bệnh, đương nhiên Châu Di cảm thấy có xác suất lớn là giả bệnh thôi, nhưng cô ta vẫn rất áy náy vì cô đối xử rất tốt với cô ta.
Nếu là trước đây, cô bệnh rồi cô ta chắc chắn sẽ nhận sai, không khăng khăng cố chấp nữa mà sẽ ngoan ngoãn đi con đường cô đã trải sẵn.
Nhưng bây giờ cô ta cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, mình là cô gái độc lập, còn có Lâm Uyển Tinh ủng hộ cô ta vô điều kiện và nịnh bợ cô ta, bản thân cô ta cũng cảm thấy mình dũng cảm, không sợ gì, là một người phụ nữ vĩ đại biết phấn đấu liều mạng!
Cô ta muốn tới bộ đội, tiện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Tận sâu trong lòng cô ta thuyết phục lương tâm của mình, không phải tôi muốn giành anh ấy, tôi chỉ… muốn cách anh ấy gần một chút, có thể làm chút chuyện cho anh ấy, có thể nhìn anh ấy dễ hơn là được.
Tôi không muốn cướp chồng của người khác, không muốn xảy ra chuyện gì với anh ấy cả, tôi chỉ… không kiềm chế được cảm xúc muốn lại gần anh ấy.
Chỉ thế mà thôi!
Lâm Uyển Tinh đi cùng cô ta ra ngoài, khi gần đến cổng lớn vừa vặn gặp Tiết Minh Dực và Trịnh Viện Triều lái xe về.
Chân của Mã Quốc Hoa không tiện vì vết thương cũ nhưng vẫn chống gậy đi dạo, gặp được Tiết Minh Dực bèn dừng lại nói chuyện một lúc.
Tiết Minh Dực đứng ở nơi đó nói vài câu với Mã Quốc Hoa, thật ra chỉ là nghe ông ta nói chuyện còn anh thì không chen lời vào gì.
Sau khi Mã Quốc Hoa nghỉ hưu vẫn chưa quen cho lắm, cứ cảm thấy mình thành một phế nhân ăn bám, không thể tiếp tục tỏa sáng vinh quang vì quốc gia và bộ đội, còn khiến tổ chức cho tiền, cho người chăm sóc ông ta, ông ta muốn làm chút gì đó.
Mã Quốc Hoa: “Tiểu Tiết này, cậu chăm chỉ làm việc, nếu như có gì cần tới lão Mã tôi thì nhất định đừng khách sáo đấy.”
Tiết Minh Dực nghe thế mới đáp: “Vừa vặn có chuyện làm phiền chú đây ạ.”
Mã Quốc Hoa vừa nghe Tiết Minh Dực có chuyện muốn phiền mình làm giúp, lập tức chào hứng hẳn lên: “Cậu nói đi.”
Tiết Minh Dực muốn nhờ ông ta thu thập tài liệu biên cảnh ở bên đó.
Phía bắc, tây bắc, phía tây và các phía khác anh đã từng ở, nhưng bên đó lại chỉ từng tới vùng phụ cận chứ không đóng quân dài kỳ, cho nên không hiểu cho lắm.
Anh muốn nghiên cứu tài liệu bên đó một chút, sau đó sắp xếp thời gian đi quan sát thực địa.
Hiển nhiên Mã Quốc Hoa vui lòng rồi.
Đang nói chuyện thì Lâm Uyển Tinh và Châu Di đi qua.
Hai người chủ động chào hỏi Tiết Minh Dực và Mã Quốc Hoa.
Châu Di nhiệt tình đi lên khoác cánh tay của Mã Quốc Hoa, thân thiết hỏi: “Mã lão, chú đi dạo sao?”
Mã Quốc Hoa gật đầu: “Tình cờ gặp tham mưu Tiết nên nói vài câu.”
Thời gian không còn sớm, Tiết Minh Dực tạm biệt về nhà.
Châu Di ngẩng đầu cười với anh: “Tham mưu TIết, có thể làm phiền anh một chuyện được không?”
Lâm Uyển Tinh yên lặng đứng ở một bên trông có vẻ không có cảm giác tồn tại, nhưng tầm nhìn vẫn luôn rơi lên người Tiết Minh Dực.
Anh cao lớn thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, nếu nói trước đây như một thanh kiếm sắc bén rời khỏi vỏ thì bây giờ lại là danh kiếm tuyệt thế cất trong hộp, không cần ra khỏi vỏ mà vẫn sáng bóng sắc bén, khiến người không dám lại gần.
Anh ưu tú như vậy, cô ta sẽ cam lòng sao?
Đương nhiên không cam lòng rồi!
Lúc đầu là cô ta và Tiết Minh Dực xem mắt nhau, nếu khi ấy Tiết Minh Dực đi xem mắt hoặc là mình cho anh một cơ hội bù đắp vậy… liệu hai người bọn họ có thể đi đến hiện tại được không?
Tiết Minh Dực là một người đàn ông có trách nhiệm, một khi kết hôn sẽ rất tốt với vợ mình cho dù người vợ đó là ai.
Vậy người vợ mà anh ân ái hiện tại chính là cô ta.
Nghĩ đến đây, lý do mà cô ta thường dùng để thuyết phục mình và người khác đã hơi ngấp nghé có nguy cơ, Cát Chính Hùng có tốt bao nhiêu thì ông ta cũng là một lão già, nào có thể so được với Tiết Minh Dực đang lúc tráng niên!
Nếu có một người đàn ông cùng tuổi, tướng mạo vô song, năng lực xuất chúng, ân ái và thân thiết làm chồng, ai lại muốn gả cho một lão già chứ!
Nhưng còn không phải không tìm được hay sao?
Không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối, không cam lòng vậy đương nhiên phải tìm lý do thuyết phục bản thân, bằng không ngày tháng sau này dài như vậy biết phải sống thế nào?
Bỏ lỡ rồi, cầu không được nên mới hận.
Cô ta hận Tiết Minh Dực lạnh lùng và vô tình với mình, khiến cô ta mất sạch mặt mũi, kinh tế rơi vào đáy vực ở bộ đội.