Chương 939: Ông thử xem ông có dám không
Ông ta vừa cười cười đòi lời xác nhận của người ta, rốt cuộc là tại sao hội nghị không thông qua. Đám người mở họp đó không có khả năng biết Châu Di, càng không có khả năng có mâu thuẫn với cô ta, đều là đọc tài liệu quyết định cả.
Tài liệu của Châu Di chắc chắn không có vấn đề, vô cùng đẹp.
Nhân viên phụ trách quân đoàn ba thật sự lúng túng, mới nói thẳng: “Thật ra cũng không khó gì cả, chỉ là tham mưu trưởng của sư đoàn ba chúng tôi không quyết định thông qua.”
Cát Chính Hùng khó chịu: “Bộ tư lệnh sư đoàn các người tuyển chọn nhân tài sao còn đến phiên cậu ta quyết định?”
Người đó mới cười đáp: “Vậy là ông không biết rồi, tham mưu trưởng Tiết có uy vọng cực cao ở bộ tư lệnh quân đoàn ba chúng tôi, các sư trưởng có chuyện đều thích tìm anh ấy thảo luận và nghe ý kiến của anh ấy. Điều một người tới không phải vấn đề, đương nhiên các thủ trưởng không quản, nhưng chỉ cần tham mưu Tiết không đồng ý vậy thật sự không thể điều tới, thật sự xin lỗi.”
Lấy vật tư chèn ép quân đoàn ba chúng tôi? Ông thử xem ông có dám không?
Sợ là ông không biết khi quân khu lớn điều chỉnh lại bộ đội đã ném cả đống chuyện khó làm cho sư đoàn ba quân đoàn ba đi!
Mấy chuyện khó giải quyết đó đều ở dưới tay tham mưu trưởng Tiết, ông đi xem bọn họ còn làm khó không?
Ông cân nhắc một chút xem, ông muốn làm khó chúng tôi, liệu chúng tôi có tìm cơ hội xử ông không!
Thần không biết quỷ không hay chuyển sạch kho súng của ông mà ông cũng chẳng biết, ông có tin không?
Cát Chính Hùng thật sự rất buồn bực, ông ta chủ động gọi điện cho Tiết Minh Dực, kết quả Tiết Minh Dực và vài tham mưu trưởng, tham mưu khác đang họp, hoàn toàn không rảnh để ý đến chuyện bên ngoài kế hoạch chiến lược.
Buổi tối khoảng bảy rưỡi Tiết Minh Dực về nhà, Cát Chính Hùng tới cửa hỏi thăm.
Lâm Tô Diệp đang ngồi bên cạnh Tiết Minh Dực ăn cơm, thấy Cát Chính Hùng tới cũng mời ông ta vào ngồi.
“Lão thủ trưởng, ngồi xuống ăn chút gì nhé.” Lâm Tô Diệp thuận miệng khách sáo.
Cát Chính Hùng đột nhiên cảm thấy chữ lão trong lão thủ trưởng này khá chói tai, bây giờ ông ta vô cùng nhạy cảm với đánh giá ở phương diện lão này. Ông ta nở nụ cười, trông có vẻ rất tùy ý bảo: “Đồng chí Tô Diệp, không cần gọi tôi là lão thủ trưởng, cứ gọi lão Cát là được.”
Người khoảng ba mươi tuổi đều sẽ gọi nhau là lão X, gọi ông ta là lão Cát, ông ta cũng không cảm thấy mình già chút nào.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Vậy thủ trưởng, mời uống trà.”
Cát Chính Hùng lại không vội nói chuyện, ý bảo Tiết Minh Dực ăn cơm trước còn ông ta uống trà.
Ông ta vừa uống vừa quan sát căn nhà, thuận tiện nhìn mấy đứa nhỏ đang làm bài tập về nhà trên giường đất phòng tây và bà Tiết đang đan len.
Căn nhà này của ngươi ta nhìn thế nào cứ thấy hơi khác? Nhưng muốn nói khác ở đâu lại không chỉ ra được.
Các căn nhà đều được xây tập thể, loại hình bố cục đều như nhau, trong nhà cũng đều là tường vôi trắng, tự mình dán giấy báo hoặc là ghim vải hoa lên.
Nhà họ Tiết vẫn là tường vôi trắng như cũ, không lãng phí vải nhưng trên tường lại dán không ít giấy khen, tranh vẽ, khung, còn có cả tranh tết, tuy rằng đồ nhiều nhưng không loạn, cho dù là hình dáng, màu sắc phối hợp đều trông rất hài hòa đẹp mắt.
Bầu không khí gia đình cũng tốt, cho dù là người yên tĩnh học hay là cái miệng nhỏ xoen xoét hiếu động đều không khiến người chán ghét, ngược lại cảm thấy tràn đầy khói lửa nhân gian.
Lại nhìn đến nhà mình, bây giờ Cát Phong giống như con nhím cả người đầy gai nhọn, mỗi ngày mặt đều dài thượt ra, thấy ai cũng chướng mắt, gặp ai cũng đâm cho một cái.
Bầu không khí trong nhà đều mang theo một loại cảm giác dốc đứng khi leo núi, khiến người rất khó ở.
Nghĩ như vậy trong lòng Cát Chính Hùng không sao thoải mái nổi.
Tiết Minh Dực ăn cơm xong, xúc miệng rồi đứng dậy thu dọn bát đũa.
Lâm Tô Diệp: “Anh vào phòng đông nói chuyện với thủ trưởng đi, để em dọn cho.”
Tiết Minh Dực: “Không sao, thuận tiện rửa luôn.”
Chỉ cần anh ở nhà sẽ không bao giờ để Lâm Tô Diệp động tay vào rửa bát.
Lâm Tô Diệp lại rót nước cho anh, kêu anh và Cát Chính Hùng vào phòng tây nói chuyện.
Cát Chính Hùng lại không vào, cười bảo: “Không sao, tôi nói với tham mưu Tiết vài câu thôi.”
Ông ta không vào nhà mà đi ngược ra ngoài, Tiết Minh Dực tiễn ông ta.
Đến sân, ánh sáng mờ tối, tầm nhìn không còn rõ ràng nữa, vừa vặn thích hợp nói chuyện không đúng tình hợp lý đến vậy.
Cát Chính Hùng hỏi: “Tham mưu Tiết, cậu có hiểu lầm gì với phóng viên Châu phải không?”