Chương 941: Từ chối
Tiết Minh Dực còn trẻ tuổi đã thăng chức nhanh như thế, hiển nhiên có người đỏ mắt ghen tỵ, cũng sẽ tranh giành với anh.
Quân sự chính trị cần vụ, bọn họ không dám trắng trợn đối nghịch, nhưng loại chuyện nhỏ này đối nghịch cũng sẽ không ảnh hưởng toàn cục.
Lâm Uyển Tinh kêu Châu Di đi nghe ngóng, nhờ vả quan hệ một chút.
Châu Di cảm thấy đây là một cách, lợi dụng quan hệ của mình đi nghe ngóng cũng nghe ra được một người. Phó tham mưu trưởng Chử của sư đoàn hai, lớn hơn Tiết Minh Dực mười tuổi, vốn có hy vọng lên làm tham mưu trưởng, kết quả bị Tiết Minh Dực cản đường, anh ta vẫn luôn có điều bất mãn.
Phó tham mưu trưởng Chử này bình thường ở bộ tư lệnh quân đoàn ba đã không ít lần giở giọng điệu quái thai với Tiết Minh Dực, chỉ là Tiết Minh Dực xưa nay không tiếp chiêu, chẳng thèm lãng phí thời gian cho nên cũng không có xung đột rõ ràng gì.
Trước đây Châu Di cũng từng phỏng vấn người này, cô ta biết làm người, quan hệ với đối tượng phỏng vấn không tồi.
Cô ta gọi một cuộc điện thoại nói muốn tới phỏng vấn anh ta.
Phó tham mưu Chử trực tiếp từ chối, nói mình bận.
Châu Di lại hẹn thời gian khác, phó tham mưu trưởng Chử vẫn từ chối như cũ.
Châu Di cảm thấy không đúng: “Tham mưu Chử, ý anh là?”
Phó tham mưu trưởng Chử cười đáp: “Tiểu Châu, không phải tôi không chịu giúp mà thật sự là tham mưu Tiết không đồng ý, tôi cũng không tiện đối nghịch với cậu ấy, đồng chí trong cùng một bộ đội vẫn phải đoàn kết nhất trí, cô nói có phải không?”
Châu Di bị chặn cứng họng.
Phó tham mưu trưởng Chử ở trong điện thoại sẽ không nói thẳng ra là “tham mưu Tiết nghi ngờ cô có dụng tâm khác, muốn rắp tâm tiếp cận cậu ấy đánh cắp tin tình báo. Nếu như tôi điều cô qua, sau này thật sự xảy ra chuyện vậy không phải tôi gánh trách nhiệm à? Tôi có so đo với cậu ta chứ tôi không ngu. Còn nữa, Tiết Minh Dực người ta thật sự có bản lĩnh có năng lực, thông qua vài lần diễn tập chuẩn bị chiến đấu cũng nhìn ra được năng lực của anh ở đó. Thực lực của người ta không phải thứ mà mình có thể có được, cho nên so đo vẫn hoàn so đo, anh ta cũng không có khả năng thật sự đối nghịch với Tiết Minh Dực, đó là tự tìm rắc rối.”
Nhưng phó tham mưu trưởng Chử cũng không muốn đắc tội với người ta, cho nên lời không cần nói thì lấy Tiết Minh Dực ra làm bia chắn, ai kêu tham mưu Tiết tự công khai bày tỏ thái độ từ chối điều phóng viên Châu đến quân đoàn ba chứ?
Cuối cùng Châu Di cũng đành chịu, chỉ có thể chọn tới quân đoàn hai.
Quân đoàn hai cách quân đoàn ba gần hơn một chút, ngoài mặt lại nói không muốn cùng một bộ đội với anh họ, không muốn được chăm sóc.
Cô ta và Lâm Uyển Tinh nghĩ cũng hay, tới quân đoàn hai sẽ có cơ hội sang quân đoàn ba công tác, ngược lại càng an toàn hơn ở bộ tư lệnh quân đoàn ba.
Kết quả cô ta cũng không tới được quân đoàn hai vì Châu Dung đã biết.
Chuyện sau khi Châu Dung bị thẩm tra chính trị muốn điều tới quân đoàn ba lại bị từ chối, hiển nhiên bà ta cũng nghe nói tới.
Cháu gái bị đặc biệt điều tra chính trị khiến bà ta rất tức giận, nghiêm khắc thẩm tra chính trị đối với một người mà nói hoặc là đặc cách đề bạt tới đơn vị mới, hoặc chính là tổ chức có nghi ngờ về cô ta. Nếu như Châu Di có chuyện đặc cách thăng chức gì đó, Châu Dung bà ta không có khả năng không biết gì?
Vậy chỉ có thể nói rõ đây không phải chuyện tốt.
Bị đặc cách thẩm tra chính trị rất mất mặt!
Vậy mà cô ta lại không coi đó là chuyện to tát gì, còn không biết xấu hổ đi khắp nơi nhờ vả quan hệ muốn điều tới quân đoàn ba.
Châu Dung gọi Châu Di tới nhà, kiềm chế không chửi cô ta một trận cho thông não: “Cô sắp xếp cho cháu không tốt hơn là tự mình như con ruồi mất đầu va đập lung tung hay sao?”
Châu Di lại vẫn đắm chìm trong tòa thành dũng cảm tìm kiếm tình yêu mà Lâm Uyển Tinh và cô ta xây nên, mỗi một người đều phải kiên trì, cô ta không sai, càng khó khăn càng lộ rõ cô ta dũng cảm, kiên trì, không từ bỏ!
Cô ta nói mình muốn tới bộ đội vì từ nhỏ đã tôn sùng quân nhân.
Châu Dung cười lạnh, vạch trần cô ta một cách không hề khách sáo: “Cháu tôn sùng quân nhân hay là đầu óc cháu úng nước? Cô cảnh cáo cháu, cháu nhân lúc còn sớm mà từ bỏ ngay đi, đừng đi tính toán Tiết Minh Dực nữa. Cậu ta là người thế nào, cháu điều tra nhiều như thế lại không rõ sao? Cháu cho rằng cậu ta là hạng người lương thiện à?”
Châu Di cúi đầu không nói gì, im lặng phản kháng.