Chương 942: Cậu ta sẽ tin sao
Châu Dung: “Nếu cậu ta thật sự nghi ngờ cháu có rắp tâm khác, có một súng bắn chết cháu thì bản thân cậu ta cũng sẽ không bị xử phạt!”
Dựa theo tính cách chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này của Châu Di, nếu thật sự làm ra hành động vượt quá quy tắc gì đó, đến khi ấy Tiết Minh Dực nói cô ta mưu đồ ăn trộm tình báo cơ mật quân sự, trực tiếp bắn chết cô ta vậy cũng sẽ không có ai nói gì cả.
Cơ quan không quản được chuyện của quân đội, mà bên bộ đội đừng nói là bộ tư lệnh quân đoàn ba, chính ngay bộ tư lệnh toàn bộ quân khu lớn cũng đều đứng về phía Tiết Minh Dực.
Cháu nói cháu chỉ say mê cậu ta chứ không có rắp tâm khắc, cậu ta sẽ tin sao?
Cậu ta tin thì cháu mới có vẻ động lòng người, còn cậu ta không tin thì cháu chính là tự tìm đường chết.
Nếu như cậu ta có chút ý tứ gì với cháu hay có một chút cảm giác thương tiếc gì thì sao có khả năng quả quyết từ chối điều cháu tới quân đoàn ba đến vậy?
Châu Dung nói rách cả cổ họng cho cháu gái hiểu, thật sự rất tận tình khuyên bảo, cả đời này chưa từng như thế bao giờ.
Nhưng Châu Di lại rất vững lòng, không thừa nhận cô ta có mưu đồ bất chính gì với Tiết Minh Dực mà chỉ muốn tới bộ đội mà thôi.
Châu Dung mất kiên nhẫn: “Tòa soạn với quân đoàn hai cháu không cần đi nữa, ở nhà tự kiểm điểm đi, khi nào nghĩ rõ rồi lúc đó lại ra khỏi cửa sau.”
Châu Dung thấy cô muốn cấm túc mình, cô ta lớn tiếng nói: “Cô dựa vào cái gì quản cháu như thế, cháu cũng không làm sai! Cháu theo đuổi lý tưởng của mình thì có gì không đúng? Cô luôn miệng nói vì gia tộc mới chọn chú nhưng rõ ràng cô vì quyền thế của bản thân mới vứt bỏ tình yêu. Cháu không phải cô, cháu không như thế!”
“Chát…” Châu Dung vung một cái tát mạnh vào mặt cô ta.
Bà ta giận tím mặt, tức đến mức mặt mày xanh lét, tay cũng run lên: “Châu Di, mày bị quỷ ám rồi, mày nghĩ bộ đội là chỗ nhặt rác hay sao!”
Châu Di hét lên chói tai: “Á…”
Vậy mà bà ta lại chửi mình là rác rưởi!
Châu Dung lạnh lùng nói: “Bản thân mày ngu xuẩn cũng không sao nhưng đừng liên lụy đến cả nhà họ Châu này, đừng liên lụy đến tương lai của anh mày!”
Nếu như Châu Di thật sự chặn trước họng súng của Tiết Minh Dực, đến khi ấy sự nghiệp của Châu Bỉnh An và những con cháu khác của nhà họ Châu đều sẽ gặp cản trở.
Tiết Minh Dực làm người khiêm tốn cho nên quan hệ nhân sinh của anh không nổi bật, nhưng nếu thật sự chọc giận anh, anh chỉ cần dùng chút tâm cơ là cả nhà họ Châu cũng đừng hòng sống yên ổn.
Châu Di bị tình cảm che mờ lý trí không nhìn thấy được điểm này nhưng Châu Dung lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Bà ta hy sinh bản thân nâng đỡ nhà mẹ đẻ lên, không thể bị con ngu Châu Di này liên lụy được.
Bà ta trực tiếp kêu người nhốt cô ta lại, giam cô ta trong căn phòng khách nhỏ ở tầng trên nhà mình.
Châu Di hét chói tai, gào khóc, nhưng lại chẳng làm nên trò trống gì, bị hai bảo mẫu và một bảo vệ bên ngoài cùng nhau tống lên lầu.
Châu Dung: “Cứ để nó khóc, vẫn là ăn no rửng mỡ, sức lớn quá, bỏ đói hai ngày là ngoan ngoãn ngay.”
Bà ta kêu người đẩy ông cụ đi hóng gió giải sầu, đừng ở nhà bị Châu Di làm phiền.
Còn bà ta lại gọi điện cho lãnh đạo ở tòa soạn của Châu Di, xin nghỉ cho cô ta, nói là bị bệnh không thể gặp gió, phải ở nhà nghỉ ngơi nửa năm.
Lãnh đạo còn rất bối rối, người lớn như thế còn mắc bệnh thủy đậu nữa sao?
Châu Dung xin nghỉ cho Châu Di, lại gọi điện cho cha của cô ta, người vừa nghe máy đã chửi như tát nước, con gái cả ngày làm chuyện ngu xuẩn mà người làm cha làm mẹ cũng không biết quan tâm và trói buộc một chút?
Cha Châu Di cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga, Châu Di vẫn luôn ngoan ngoãn đi làm, vô cùng tiến bộ, nào có gì sai trái đâu?
Người cô này thật sự càng ngày càng cường thế tự đại!
Nhưng con cái nhà mình cũng thật khiến người thất vọng, không bằng Châu Bỉnh An của phòng cả có tương lai, cũng chỉ có mỗi đứa con gái Châu Di này còn được. Bây giờ Châu Di phạm lỗi, bọn họ cũng không dám nói gì, còn phải cẩn thận kêu Châu Dung đừng tức giận, Châu Di phạm lỗi thì từ từ dạy dỗ cô ta lại.
Giam một ngày một đêm như vậy, Châu Di đói lả người, sắc mặt trắng bệch, cơn nóng nảy trước đó cũng bị đè xuống.
Châu Dung nhìn cô ta: “Châu Di, cháu đã biết sai chưa?’
Tuy rằng Châu Di không còn sức nhưng vẫn tự xưng là có khí phách: “Cô, cháu… cháu không sai.”