Chương 943: U mê
Châu Dung: “Lâm Uyển Tinh cho cháu uống bùa mê thuốc lú gì mà cháu lại u mê không chịu tỉnh ngộ thế này?”
Nếu như bên nhà trai người ta đồng ý vậy cháu đòi sống đòi chết còn nói được, nhưng người ta không thèm để ý đến cháu, cháu lấy đâu ra sức?
Châu Di cũng không giận nổi nữa, đói đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn mạnh miệng: “Cô, cho dù cô có đánh chết cháu thì cháu cũng tuyệt đối không nhận sai, cháu không sai.”
Châu Dung thấy cô ta quyết tâm lắm rồi, lần này không thể cứu vãn được nữa, nếu như giữ ở nhà nhìn thấy cũng bực mình, mà thả ra ngoài kiểu gì cũng gây họa thôi.
Trong nhà đào tạo một người trẻ tuổi như thế cũng vất vả, bà ta đã đánh đổi biết bao nhiêu tâm huyết.
Nhưng Châu Di lại không hề cảm động và nhớ lấy chút nào, lại vẫn cố chấp như thế, trước đây cô ta cũng không như thế.
Nói tới nói lui vẫn là trách Lâm Uyển Tinh, nếu không phải Lâm Uyển Tinh xúi giục thì cô ta sẽ không như vậy!
Châu Dung càng nghĩ càng tức, xem ra mình vẫn quá nhân từ với Lâm Uyển Tinh rồi, thật không ngờ cô ta là đồ ăn cháo đá bát!
Bà ta nói với Châu Di: “Nếu cháu đã có khí phách như thế lại muốn tới bộ đội cống hiến như vậy, vậy cũng đừng ở lại quân khu bên tỉnh thành nữa, gần cổng nhà có người chăm sóc, sao tính là khí phách gì được?”
Châu Di nhìn bà ta với vẻ kinh hoàng, cầu xin: “Cô, cô không thể ngang ngược như thế được, cô không thể sắp xếp cuộc đời cháu!”
Châu Di lạnh lùng đáp: “Không có cô cũng không có cháu ngày hôm nay, cô có thể cho cháu nở mày nở mặt thì cũng có thể khiến cháu mặt xám mày tro. Nếu cháu đã tự xưng mình có năng lực, có bản lĩnh, vậy đừng dựa vào gia đình nữa. Binh đoàn xây dựng vùng hoang dã phương Bắc và binh đoàn xây dựng đại Tây Bắc, cháu chọn một đi.”
Hai nơi này đều nằm ở địa khu vô cùng khó khăn, chẳng qua so với hơn mười năm trước thì bây giờ điều kiện đã tốt hơn rất nhiều rồi, đi tới đó cũng không cần quá chịu khổ, dù sao thì nơi mà binh đoàn xây dựng ở mười mấy năm cũng không còn là nơi hoang vu nữa.
Nhưng so với nhà ở tỉnh thành hiển nhiên vẫn cách biệt như trời và đất.
Còn nữa, bây giờ thanh niên trí thức ở binh đoàn đều nghĩ cách về thành phố về nhà, Châu Di lại sắp bị đưa tới nơi đó, thế này giống như sự trừng phạt nghiêm trọng nhất vậy.
“Không, không, cô không thể đối xử với cháu như vậy được!” Châu Di gào khóc thảm thiết, lại vì đói nên không có sức, không phát ra được thanh âm gì.
Châu Dung đã mất sạch kiên nhẫn rồi, thậm chí còn không cho cô ta cơ hội được hỏi có sai hay không mà nói thẳng: “Cô sẽ xin với đơn vị thay cháu, cháu phải đi tới nơi gian khổ nhất để chi viện.”
“Cháu sai rồi, cháu sai rồi cô ơi, cháu sai rồi…” Châu Di yếu ớt gào lên.
Châu Dung lại không tin cô ta thật sự biết sai, chẳng qua là bất đắc dĩ mới sửa miệng nhận sai mà thôi.
Nếu cháu đã lợi hại như thế vậy đi chứng minh năng lực của cháu đi.
Không phải cháu tôn sùng quân nhân sao, không phải cháu muốn cống hiến cho bộ đội sao, cả nước nhiều quân nhân như thế, nhiều bộ đội như thế, làm sao không đủ cho cháu cống hiến?
Châu Dung hành động rất nhanh, chưa đến vài ngày đã báo danh cho Châu Di, sau đó lại ủy thác người đi nhờ xe trực tiếp đưa Châu Di và những thành viên chi viện khác tới đó chung.
Về phần khi nào mới về thì nói sau đi, u mê không chịu tỉnh táo không bằng đừng về nữa.
Tóm lại không thể để cô ta gây rắc rối cho nhà họ Châu được.
Khi Lâm Uyển Tinh biết được tin tức này cũng trực tiếp sợ ngu người.
Châu Dung quá ngang ngược, quá chuyên quyền hống hách!
Cũng may mình đã gả cho Cát Chính Hùng, thoát khỏi sự khống chế của bà ta, bằng không cũng không biết sẽ bị lợi dụng và hút máu đến chết thế nào nữa.
Vì đều là do một tay Châu Dung sắp xếp cho nên Lâm Uyển Tinh muốn gặp Châu Di một lần cũng không thể, muốn tiễn lại càng không thể hơn.
Lâm Uyển Tinh còn thử thăm dò thái độ của cha mẹ Châu Di, kết quả hai người bọn họ hoàn toàn không dám đối đầu với Châu Dung.
Mẹ của Châu Di đang làm công tác trên phố, cha thì làm việc ở ủy ban khu, mắt thấy sắp về hưu cũng không thăng chức được nữa. Bọn họ còn trông mong vào Châu Dung cũng kéo cả hai đứa con trai của mình lên.
Những anh em khác của Châu Dung cũng nghĩ như thế.
Trước đây Châu Dung luôn khen Châu Bỉnh An và Châu Di mà không để tâm đến mấy đứa cháu trai cháu gái khác cho lắm, bây giờ Châu Di đi chi viện, vậy Châu Dung cũng phải nâng đỡ mấy đứa cháu khác lên thôi.