Chương 944: Tần Kiến Dân 1
Cuối cùng thì đứa cháu gái này cũng vô dụng rồi, cho dù trông có ưu tú bao nhiêu nhưng lớn rồi gặp một người đàn ông cũng nhũn chân cả đấy thôi, hiển nhiên vẫn là cháu trai tốt hơn.
Đương nhiên bọn họ chắc chắn không dám nói chuyện đó với Châu Dung, cũng chỉ biết rõ trong lòng mình là đủ, nói ra rồi người mất mặt là toàn bộ nhà họ Châu.
Lâm Uyển Tinh không có cách nào, chỉ có thể tức tối một mình.
Tiết Minh Dực chắc hẳn vài ngày nữa là qua bên kia, vốn Châu Di cũng đồng hành theo, đây là cơ hội tốt bao nhiêu!
Vậy mà lại bị anh phá hỏng hết sạch!
Vì trong lòng tức tối nên bây giờ cô ta nhìn thấy Cát Chính Hùng cũng thấy hơi chướng mắt.
Cả gia đình đang ăn cơm, Lâm Uyển Tinh nâng mắt lên khỏi bát liếc nhìn Cát Chính Hùng bên cạnh.
Suy cho cùng người cũng gần sáu mươi, một ông chồng già làm sao có thể so với người chồng trẻ tuổi, tuấn tú và cao lớn thẳng tắp như Tiết Minh Dực được?
Khi Cát Chính Hùng còn trẻ lớn lên cũng xấu xí tầm thường, dáng người không tính là cao, lại còn hơi hô, nhưng ông ta có thân phận và chức vị trên người, đàn ông mà, cho dù trình độ bình thường vẫn sẽ cảm thấy bản thân cao lớn uy mãnh, anh tuấn, đẹp trai, nếu như có thân phận và địa vị hiển nhiên lại càng tự tin hơn, chắc chắn sẽ không cảm thấy mình không đủ đẹp trai, không đủ cao lớn.
Ông ta sống chung với Lâm Uyển Tinh, trước đây còn ra vẻ thủ trưởng, phải nghiêm túc điềm tĩnh, nhưng bây giờ làm vợ chồng chung chăn chung gối rồi hiển nhiên cũng tùy tiện hơn rất nhiều.
Ngày thường vợ chồng nói chuyện, ông ta khó tránh khỏi muốn khen bản thân.
Ví dụ ông ta sẽ nói “tuy rằng anh không so được với tham mưu Tiết nhà bên nhưng so với mấy người lão Mã, lão Lưu này thì anh vẫn đẹp trai hơn một chút chứ,” cho nên đàn ông già rồi đều sẽ tự luyến.
Ông ta cũng không giúp làm nên chuyện lại còn đập bể hết cả, lúc này còn tranh công khoe khoang với cô ta?
Lâm Uyển Tinh thật sự chỉ hận không thể nói thật cho ông ta tỉnh ngộ ngay!
Đương nhiên cô ta chỉ nghĩ mà thôi, chung quy vẫn không dám nói ra khỏi miệng.
Tình cảm của hai người vẫn chưa tốt đến mức cô ta có thể bóc phốt và chế nhạo Cát Chính Hùng.
Đào Hồng Anh đã ăn cơm xong, ném bát đũa qua một bên: “Cha, con tới thư viện đây, mọi người từ từ ăn cơm.” Cô ta dặn dò Cát Phong: “Chăm chỉ làm bài tập về nhà đấy!” Sau đó cũng mặc kệ Lâm Uyển Tinh có vẻ mặt thế nào, cô ta cứ thế mà đi.
Từ khi Lâm Uyển Tinh tới đây, Đào Hồng Anh như một chưởng quầy nhàn rỗi, ngoại trừ mấy đứa con của mình ra thì những chuyện khác đều không quản.
Trước đây cô ta còn phụ trách mấy việc nhà như mua cơm, rửa bát, giặt quần áo này, nhưng bây giờ ngoại trừ việc trong gia đình riêng của mình ra, những thứ khác cô ta đều mặc kệ.
Không phải đã có nữ chủ nhân quán xuyến gia đình rồi sao, còn cần cô ta làm gì!
Mỗi ngày đi làm cô ta đều giả chết, công việc có thể ném cho Lâm Uyển Tinh thì ném hết cho Lâm Uyển Tinh, mình chỉ lo ký tên, không phải cô kiên nhẫn lắm sao, có thể lao động lắm sao?
Tan làm về nhà cô ta cũng ngồi trong phòng, chẳng làm gì hết, đợi Lâm Uyển Tinh nấu cơm ăn.
Ăn cơm xong, cô ta lại tới thư viện khiêu vũ!
Cả tháng này Lâm Uyển Tinh bận chuyện của Châu Di nên không rảnh lo chuyện người giúp việc. Cô ta sợ người tuổi tác lớn làm việc không sạch sẽ, dễ sinh bệnh, thói quen vệ sinh không tốt, có khả năng còn trộm đồ, người trẻ tuổi thì cô ta lại sợ cô gái trẻ không an phận, dù sao cũng hơi đắn đo.
Lúc này Châu Di bị ép đi chi viện, trong lòng cô ta tức tối nhưng vẫn phải làm cho ổn thỏa chuyện này, bằng không chẳng phải cô ta sẽ thành mụ già nhà họ Cát, cả ngày giặt quần áo nấu cơm hay sao?
Đám người Lâm Tô Diệp ở nhà bên cạnh đã ăn cơm xong, Tiểu Lĩnh và Toa Toa đang thu xếp đi tản bộ.
Tuy rằng Tiểu Lĩnh khá to xác nhưng cậu bé vẫn còn khá ấu trĩ, giọng nói cũng vẫn giòn tan mang vẻ con nít chứ không có dấu hiệu vỡ giọng trở nên ồm ồm tí nào.
Vì giọng nói giòn tan, lực xuyên thấu mạnh nên nhà bên cạnh nghe được rõ ràng.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ ơi, phóng viên Châu đó rốt cuộc có tới phỏng vấn chúng ta không vậy? Con vẫn đang đợi này.”