Chương 945: Tần Kiến Dân 2
Toa Toa ở trường học theo hiệu trưởng Nghiêm còn thường xuyên tới tham quan đoàn văn công và và biểu diễn với tổ diễn kịch, bình thường được phóng viên phỏng vấn nên đã không còn mới mẻ nữa.
Đại Quân lại càng không hứng thú gì với chuyện này.
Chỉ có Tiểu Lĩnh và bà Tiết vẫn có hơi mong đợi, muốn xem được lên báo có cảm giác gì.
Kết quả phóng viên Châu cũng không tới nữa!
Nói không giữ lại! Thật đúng là không giữ chữ tín mà!
Lâm Uyển Tinh suýt chút nữa thì tức đến tự kỷ.
Tiết Minh Dực vì sắp phải rời nhà rất lâu nên dành ra cả một ngày không tới bộ đội, ở nhà bên vợ và con gái.
Không phải anh không muốn cạnh mẹ và con trai, chủ yếu là bà Tiết không cần anh ở cạnh, vốn người không thích nói chuyện lúc làm tham mưu trưởng càng ngày càng thâm trầm nghiêm túc, kêu anh ở cạnh cũng khiến bà ta bức bối không tiêu hóa nổi.
Hiện giờ Đại Quân và Tiểu Lĩnh có thể thường xuyên gặp cha hơn trước, còn có thể chạy bộ buổi sáng đã thấy rất thỏa mãn rồi, nếu thật sự cả ngày ở chung với anh, hai đứa trẻ cũng cảm thấy không chịu được.
Chỉ có Lâm Tô Diệp và Toa Toa mới thích ở cạnh Tiết Minh Dực.
Trước khi đi Tiết Minh Dực gọi điện thoại cho Tần Kiến Dân, kết quả Tần Kiến Dân nói anh ta cũng sắp xuống đó, kêu anh đợi mình.
Tiết Minh Dực chẳng thèm đợi anh ta làm gì, kế hoạch chính là kế hoạch, sẽ không thay đổi vì bất cứ ai hết.
Càng huống chi bây giờ Tần Kiến Dân đã được tính là người bên quân khu thủ đô, nhiệm vụ khác nhau, đến lúc đó còn có nhiệm vụ cạnh tranh giữa các quân khu nữa.
Đàn ông so bì là số một, tình bạn là số hai.
Anh nói với Tần Kiến Dân sẽ qua bên đó trước, đến khi ấy Tần Kiến Dân đi rồi sẽ không mù tịt không hiểu rõ tình hình nữa.
Tần Kiến Dân quả thật không thể đồng thời xuất phát cùng anh vì bên bọn họ cần phải sắp xếp một chút, xác nhận danh sách người xuống bên đó.
Đợi sau khi Tiết Minh Dực dẫn đội ngũ của mình xuất phát, Lâm Tô Diệp nhận được điện thoại của Tần Kiến Dân.
Tần Kiến Dân: “Chị dâu, ngày kia anh về tỉnh, Minh Xuân và em rể đều ở đó cả chứ, hai đứa nó kết hôn anh cũng không về được.”
Lâm Tô Diệp: “Chỉ cần anh tới chắc chắn đều ở nhà, ngày nào em trai anh cũng nhắc đến anh hoài đấy.”
Tần Kiến Dân: “Đợi nhé, anh chuẩn bị xuất phát rồi.”
Lâm Tô Diệp vội vàng nhắc nhở anh ta: “Kiến Dân, anh đừng mua gì hết nhé, Đại Quân Tiểu Lĩnh với Toa Toa không thiếu gì cả.”
Chỉ cần là thứ tòa nhà bách oa tỉnh thành có nhưng hễ đứa trẻ khác không có là Cố Mạnh Chiêu lại muốn mua cho bọn trẻ, Lâm Tô Diệp còn phải thường xuyên nhắc nhở không cho phép anh ta tiêu tiền lung tung, kêu anh ta góp tiền đến khi đó làm chuyện khác. Không phải nói sau này muốn dẫn Minh Xuân ra nước ngoài thăm thú sao, không phải đi rất tốn tiền sao?
Kết quả cô kìm Cố Mạnh Chiêu lại không kìm được cha Cố và mẹ Cố.
Hai vị giáo sư già người ta tiền lương cao, trải qua một phen khổ cực không dưỡng thành thói quen cần kiệm gom hàng gom tiền, ngược lại còn nhìn thoáng, ủng hộ tận hưởng lạc thú trước mắt, trẻ con thích gì đều phải mua cho bọn trẻ, như vậy thời thơ ấu của tụi trẻ mới vui vẻ ngọt ngào, sau khi lớn lên nghĩ đến đều là chuyện tươi đẹp, sẽ không cảm thấy lúc nhỏ cơ cực nữa.
Dù sao Lâm Tô Diệp cũng không cho phép Tần Kiến Dân tiêu tiền lung tung, tiền của anh ta cô còn gom được không ít đây, đợi sau này anh ta lấy vợ lại dùng.
Tần Kiến Dân: “Chị dâu, vậy anh không mua lung tung, chỉ mua ít điểm tâm của Đạo Hương Thôn thôi nhé.”
Lâm Tô Diệp: “Trời nóng lắm, điểm tâm có ngon cỡ nào để lâu cũng bốc mùi, tỉnh thành không thiếu, anh tới người không là được rồi.”
Tần Kiến Dân lại bảo: “Vậy không mua gì nữa, nhưng anh mua cho Toa Toa đôi giày da được không?”
Cô gái nhỏ thích giày da và quần áo đẹp, đặc biệt là thích giày da nhỏ xinh xắn.
Lâm Tô Diệp quả quyết từ chối, nói một cách tàn khốc: “Tần Kiến Dân, nếu anh tiêu tiền lung tung thì đừng tới nữa!”
Không kiềm chế được anh chắc!
Tần Kiến Dân: “Được rồi, vậy đến rồi nói sau vậy!”
Vốn còn muốn tiền trảm hậu tấu nhưng thấy bộ dạng này của Lâm Tô Diệp phỏng chừng sẽ giận thật mất, anh ta cũng biết cô tiết kiệm, lúc đầu lão Tiền cho cô tiền và phiếu kêu cô mua đồng hồ, cô lại nghiễm nhiên bán vé đổi tiền, gửi ngân hàng hết.
Cúp máy rồi, Tần Kiến Dân còn đang rất vui vẻ.
Tham mưu Cố ở bên cạnh nhìn thấy bĩu môi.
Tần Kiến Dân trông thấy, anh ta lập tức bảo: “Tôi nói này tham mưu Cố, vẻ mặt quái gở này của cô hơi có vấn đề đấy nhé.”