Chương 948: Tần Kiến Dân 5
Ánh mắt của anh ta sắc bén, cứ hễ chủ động giới thiệu làm mối ngược lại đều rất ăn ý với nhau.
Anh ta và Tần Kiến Dân hẹn gặp nhau ở quán cơm trong Bắc đại, mỗi lần gặp đều sẽ ăn cơm ở đây trước rồi nói chuyện.
Anh ta và Tần Kiến Dân chỉ luận về quan hệ của mình, vẫn luôn gọi là anh Tần, tham mưu Tần, chứ cũng không bàn đến vai vế của Cố Mạnh Chiêu.
Anh ta chọn một đĩa thịt xào nhỏ, hai món chay khác và một bát canh, hỏi Tần Kiến Dân: “Thêm rượu xái không?”
Tần Kiến Dân: “Từ lần uống say ở nhà ông ba chú là anh cai rượu rồi.”
Thiên vương lão tử cũng đừng hòng kêu anh ta uống rượu tiếp, dù sao bác ba Cố có kêu anh ta uống nữa thì anh ta cũng nói đã cai rồi, khiến ông cụ vừa khâm phục vừa thương hại anh ta, chuyện tốt như vậy mà cũng cai? Có thể cai được rượu thì thật sự quá tuyệt vời!
Cố Nguyên Hoành trêu anh ta: “Anh Tần, em giới thiệu đối tượng cho anh nhé.”
Anh ta sờ vài bức ảnh trong túi, xếp thành hàng cho Tần Kiến Dân xem.
Tần Kiến Dân: “Anh nói chú này, anh sợ nhất là xem mắt, đặc biệt sợ nhìn ảnh chọn người, mấy tấm này cũng quá giả rồi.”
Ảnh đen trắng, tất cả mọi người đều là da trắng, sạch sẽ, sau khi gặp được người thật sự chênh lệch cũng quá lớn.
Cố Nguyên Hoành: “Mấy người này chắc chắn có loại mà anh thích.”
Thời buổi này phần lớn người trẻ tuổi đều ngại chủ động, vẫn là dựa vào người khác xem mắt, trên cơ bản đều sẽ đưa ảnh cho người giới thiệu, kêu người ta tiến cử đối tượng xem mắt tốt.
Tần Kiến Dân cũng cười nhạo anh ta: “Cố Nguyên Hoành, chú học Bắc đại là để làm bà mai đấy à?”
Cố Nguyên Hoành: “Vậy cũng phải xem là làm cho ai đã, anh Tần cũng lớn tuổi rồi còn gì, con của tham mưu Tiết đã mười một tuổi rồi mà anh vẫn còn độc thân đấy.”
Tần Kiến Dân: “Đến lượt chú đồng cảm với anh đấy à, không phải chú cũng độc thân sao?” Tuy rằng nói như thế nhưng anh ta vẫn liếc mắt nhìn trên bàn.
Khỏi phải nói, Cố Nguyên Hoành đúng là đáng tin, mấy bức ảnh mà anh ta mang tới mỗi một người đều là mắt to long lanh, nụ cười dịu dàng, khí chất vô cùng nhã nhặn đẹp đẽ.
Đương nhiên ai chụp ảnh mà không cười, không lấy ra một mặt đẹp nhất của mình?
Người có hung dữ cỡ nào cũng sẽ không bưng cái mặt như đâm lê đi chụp ảnh.
Tần Kiến Dân cảm thấy vẫn không đáng tin.
Cố Nguyên Hoành lấy một bức ảnh trong số đó lên: “Đây nhé.”
Tần Kiến Dân: “Đừng tưởng tuổi anh lớn mà trí nhớ kém nhé, đây không phải cháu gái nhà chú hai của chú hay sao? Kém vai vế.”
Anh ta và Tiết Minh Dực là anh em, em rể của Tiết Minh Dực là chú của cô gái này, nếu như anh ta lấy cô gái này vậy sau này thật sự phải gọi Cố Mạnh Chiêu và Tiết Minh Dực là chú à.
Rồi, anh ta và Tiểu Lĩnh thành anh em thật luôn.
Cố Nguyên Hoành biết đây chỉ là cái cớ của anh ta mà thôi, chỉ đơn giản là không nhìn trúng nên cất ảnh của em họ đi, bản thân cũng coi như hoàn thành ủy thác, chỉ là Tần Kiến Dân người ta không nhìn trúng đấy chứ.
Anh ta lại lấy một bức ảnh khác: “Người này anh chắc chắn sẽ thích, đừng có chối nhé.”
Tần Kiến Dân liếc mắt nhìn, mí mắt nhảy dựng lên, thề thốt phủ nhận: “Tuyệt đối không thể nào! Anh thà ế cả đời cũng không có khả năng thích cô ta.”
Cô gái trên tấm ảnh nhỏ này xinh xắn dịu dàng, trẻ trung vô đối, mang theo một loại linh khí. Đó chắc chắn là loại hình mà Tần Kiến Dân thích.
Nhưng đáng tiếc…
Cố Nguyên Hoành nhìn vẻ mặt của anh ta lại chợt cười: “Anh Tần, có phải anh với cô út em có hiểu lầm gì đó rồi không?”
Cố Ngưng là đứa con gái bác ba Cố gần bốn mươi tuổi mới sinh ra, nhỏ hơn anh cả của cô ta rất nhiều tuổi, tuổi tác lại sêm sêm với Cố Nguyên Hoành.
Cố Nguyên Hoành và cô ta có quan hệ khá tốt.
Khi Cố Ngưng mười hai tuổi đã từ bên cạnh cha mẹ về thủ đô sống với bà Cố, sau này cần phải về quê, Cố Nguyên Hoành cảm thấy một cô gái như cô ta về quê quá khổ, anh ta vốn là con của phòng cả có thể ở lại nhà, nhưng anh ta lại chọn tới binh đoàn xây dựng Đông Bắc để Cố Ngưng được ở lại.
Cố Ngưng muốn vào bộ đội, kết quả vì ngoại hình quá yếu ớt nên bị loại từ vòng gửi xe, sau lại dựa vào đầu óc để vào.
Cố Nguyên Hoành nhìn ra được Cố Ngưng và Tần Kiến Dân có mâu thuẫn, ở trước mặt mọi người thoạt nhìn hòa thuận với nhau nhưng đảo mắt cái đã châm chích đối phương.
Thế này cũng quá bất thường rồi!