Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 949 - Chương 949. Tần Kiến Dân 6

Chương 949. Tần Kiến Dân 6 Chương 949. Tần Kiến Dân 6

Chương 949: Tần Kiến Dân 6

Trong nhận thức của Cố Nguyên Hoành, Cố Ngưng dịu dàng yên tĩnh, ôn hòa với bất cứ ai, Tần Kiến Dân lại càng khỏi cần nói, chưa bao giờ trở mặt với người khác, hai người hiền lành này sao có khả năng xích mích với nhau được?

Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó rồi, anh ta phải giúp cởi bỏ mới được.

Tần Kiến Dân: “Không có hiểu lầm, quan hệ giữa anh và tham mưu Cố rất tốt.”

Cố Nguyên Hoành bật cười: “Anh Tần, chúng ta cũng không phải người ngoài, anh nói thật đi, cô út nhà em thật sự không phải loại hình anh thích sao?”

Tần Kiến Dân không hề úp mở tí nào: “Người đúng, miệng thì không.”

Người đẹp đang yên đang lành mọc thêm cái miệng làm gì!

Nói như vậy cho dễ hình dung đi, một người đẹp nhu mì mọc thêm cái miệng của Tiểu Lĩnh còn chuyên phun nọc độc vào anh ta.

Thế này có thể chịu được sao?

Cố Nguyên Hoành cười bảo: “Anh Tần, vậy anh có từng nghĩ cô út em chưa từng oán giận ai, tại sao chỉ oán giận mỗi mình anh chưa? Có phải đối xử với anh đặc biệt nhất không hả?”

Tần Kiến Dân: “Thôi đừng, cô ta nhắm vào anh thôi.”

Hai người bọn họ là đối thủ một mất một còn.

Ăn cơm xong, lời cũng nói xong rồi, Tần Kiến Dân còn phải tới tạm biệt bác ba Cố nữa.

Dù sao ông cụ cũng thường xuyên hẹn anh ta, lúc này rời thủ đô rất lâu không thể qua thăm hỏi hiển nhiên phải tới nói một tiếng rồi.

Đợi khi Tần Kiến Dân đến nhà họ Cố vừa vặn Cố Ngưng cũng về đến nhà, đang đánh cờ với ông cụ.

Bác ba Cố thấy Tần Kiến Dân qua nhà cũng rất vui mừng, quay đầu hô với bên ngoài: “Bà nó, Kiến Dân tới này, mau dọn cơm đi, hai chúng tôi phải uống mấy chén.”

Nói đến uống rượu Cố Ngưng lại bĩu môi, một đôi mắt xinh xắn sống động liếc nhìn Tần Kiến Dân: “Cha, tham mưu Tiết người ta còn phải làm việc, uống rượu dễ phạm sai lầm lắm.”

Bác ba Cố: “Đừng có dọa cha, hai ngày nay không phải các con được nghỉ sao? Nghĩ cha không biết chắc?”

Cho dù không thể tiết lộ nội dung công việc với người nhà nhưng khó ngăn nổi bản thân ông cụ biết phán đoán.

Tần Kiến Dân: “Bác ba, cháu thật sự cai rượu rồi mà.”

Mỗi lần anh ta nói cai rượu ông cụ đều không tin, lần nào gặp mặt cũng phải thử một cái.

Bác ba Cố lắc đầu chậc chậc: “Tội nghiệp thật, ngay cả thứ trong ly này cũng không thể hưởng thụ được sao?”

Bác gái ba nghe thế mới mắng ông ta: “Chỉ có ông cả ngày thèm rượu, không cần cái mạng chó già này nữa sao, Tiểu Tần người ta trẻ tuổi nào có thể giống như ông?”

Bác ba Cố gân cổ lên cãi: “Này, bà chỉ biết mắng người thôi, khí chất của bà đâu hết rồi? Giáo dục cán bộ của bà đâu? Mạng già thì mạng già sao còn nhấn mạnh vào chó? Mạng chó thì mạng chó sao còn nhấn nhá vào già? Bà đang đổi cách chửi tôi vừa già vừa chó đúng không?”

Đám người Tần Kiến Dân và Cố Ngưng bật cười.

Bác gái ba tức giận đánh ông ta, đồ chó này, bác sĩ đã nói phải cai rượu rồi nhưng ông ta không chịu, cứ nói giành mất lộc ăn lộc uống của ông ta để sống thêm vài năm còn không bằng chết ngay lập tức sau khi được sung sướng.

Cái lão già chó này!

Thật muốn đấm chết ông ta quá!

Cố Ngưng vội khuyên: “Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, cần làm gì thế ạ? Để con giúp mẹ.”

Bác gái ba: “Con lo tiếp đón Tiểu Tần đi, mẹ với chị hai con đi làm là được.”

Lúc này Cố Bảo Nghi bên phòng hai chạy qua, cô ta có gương mặt trái xoan, mắt hạnh nhân, lớn lên cũng xinh đẹp, cười bảo Tần Kiến Dân: “Tham mưu Tần, anh tới rồi hả, cha em nói hay là hôm nay tới nhà em ăn cơm đi.”

Mấy anh em phòng hai nhà họ Cố đều làm việc ở cơ quan bộ ngành, vợ lấy được cũng môn đăng hộ đối, hiển nhiên đều mang theo khí chất đặc biệt và điệu bộ của cơ quan, không giống người trong bộ đội thẳng thắn thành khẩn và dễ tiếp xúc như thế.

Người ta hay nói loại cán bộ làm công tác chính trị như Cát Chính Hùng tâm cơ nhiều, thích vòng vo tam quốc, nhưng cán bộ cơ quan còn vòng vèo hơn ông ta vài lần.

Tần Kiến Dân ở bộ đội quen rồi, giao tiếp với người ở cơ quan cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, anh ta thích nhất là nói chuyện với bác ba Cố.

So với phòng hai, anh ta thà rằng nói chuyện với bà cụ phòng cả còn hơn.

Bà cụ cùng lắm chỉ hơi phong kiến một chút nhưng cũng thẳng thắn, không giấu diếm gì cả.

Phòng tư nhà họ Cố thì lại bày rõ vẻ thích chiếm lời ngay ngoài mặt, có hơi xu nịnh bợ đỡ, hiển nhiên anh ta càng không muốn giao lưu gì.

Nhưng cô gái trẻ Cố Bảo Nghi này ngược lại trông cũng hào phóng tự nhiên, không nhiều tâm cơ đến thế.

Bình Luận (0)
Comment