Chương 956: Xứng đôi 3
Lâm Tô Diệp: “Đã mời lão Lương và Lý Quế Trân rồi vậy cũng nên mời ông cụ qua.”
Vì cha Cố và mẹ Cố qua đây làm khách hơn nữa cũng không phải ngày lễ ngày tết gì, Lương lão cũng không có kế hoạch gì khác, Lâm Tô Diệp đi gọi điện thoại cho Lý Quế Trân mời cô ta và Lương lão dẫn con qua đây làm khách.
Lý Quế Trân bận chuyện công việc nên không thể qua, sai con trai mình đi cùng ông nội tới.
Đám người cô út còn chưa về thì Lương Kiếm Vân đã tới trước.
Ông cháu Lương Kiếm Vân mang tới không ít quà, đều là do Lý Quế Trân chuẩn bị.
Hoa quả đóng hộp, thịt bò đóng hộp, sữa bột mạch nha, đường đỏ đường trắng… cũng đầy ắp một túi to.
Cho dù Lý Quế Trân có tư lợi thế nào thì ngoài mặt cũng chưa bao giờ từng để người soi mói ra được khuyết điểm, chỉ cần là người mà cô ta nghiêm túc qua lại đều sẽ không bủn xỉn.
Lâm Tô Diệp cách hàng rào mời Cát Chính Hùng, thuận tiện mời Đào Hồng Anh và các con qua.
Lương Kiếm Vân đã tới, hiển nhiên Cát Chính Hùng cũng muốn gặp ông ta, nếu Lâm Tô Diệp không mời ông ta, ông ta còn định sai người tới cửa mời Lương Kiếm Vân tới nhà, dù sao giao tình giữa mình và Lương Kiếm Vân cũng sâu hơn Lương Kiếm Vân với nhà họ Tiết đi?
Lâm Tô Diệp mời ông ta, Cát Chính Hùng cảm thấy có thể diện nên đồng ý ngay.
Chẳng qua cô không hề nhắc tới mời Lâm Uyển Tinh.
Cát Chính Hùng cũng không nghĩ nhiều mà nói với Đào Hồng Anh: “Sắp xếp thêm mấy món quà, đừng để người ta chê cười nhà mình.”
Đào Hồng Anh cười lạnh một tiếng: “Cha, bây giờ cũng không phải con làm chủ nhà, phiếu, tiền và đồ tốt cũng không ở trong tay con, cha kêu con sắp xếp kiểu gì?”
Cát Chính Hùng hơi do dự, định kêu Lâm Uyển Tinh thu xếp, nhưng ông ta vừa quay người đã không thấy bóng dáng của Lâm Uyển Tinh đâu, mới hỏi Hồ Tiểu Mẫn: “Mẹ con đâu rồi?”
Hồ Tiểu Mẫn: “Mẹ nói đơn vị có việc nên đi xem sao rồi ạ.”
Đương nhiên Lâm Uyển Tinh cũng chẳng vì đơn vị có việc, cô ta buồn bực nên cố tình tránh đi đấy. Lâm Tô Diệp cách tường hoa mời Cát Chính Hùng và Đào Hồng Anh nhưng lại không hề gọi mình, đây phải là sự sỉ nhục lớn cỡ nào!
Nếu như cô ta còn ở nhà, mặt mũi biết để ở đâu? Cho nên cô ta cố tình trốn ra ngoài, như vậy mình không ở nhà hiển nhiên cũng không cần mong tới nhà họ Tiết ăn cơm.
Cát Chính Hùng về phòng mình tự thu xếp.
Ông ta lấy năm đồng tiền và phiếu lương hai cân rưỡi trong ngăn kéo, lúc này ăn cơm tặng quà đưa một đồng tiền và phiếu lương một cân đã là không ít rồi, nhưng ông ta nói sao cũng là thủ trưởng hiển nhiên không thể mất thân phận được.
Ông ta nghĩ đến cái thùng lớn đựng thức ăn của Lâm Uyển Tinh mới lấy chìa khóa của cô ta mở ra, bên trong cũng đặt hoa quả đóng hộp, sữa bột mạch nha và thịt đóng hộp...
Ông ta lấy một chai rượu, một bình sữa bột mạch nha, lại lấy thêm hai hộp thịt, sau đó đưa chung tiền và phiếu cho Đào Hồng Anh.
Đương nhiên quà cáp để tiểu bối đưa mới hợp nhẽ.
Cát Phong quả quyết không chịu đi, cậu ta cũng không muốn mất mặt trước mặt Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh, cậu ta thà tới nhà ăn còn hơn. Con gái của Đào Hồng Anh cũng biết nhục và cần mặt mũi nên không chịu đi, lại chạy tới nhà bạn học chơi. Đào Hồng Anh chỉ đành dẫn con trai út đi làm khách.
Trời nóng, mọi người đều không thích ở trong nhà mà muốn ăn cơm nói chuyện trong sân.
Bên này sân lớn, các hộ gia đình đều trồng giàn nho hoặc giàn hoa vừa có bóng râm nhiều, che nắng thoáng gió lại vừa khá mát mẻ.
Nhà Lâm Tô Diệp không có giàn nho mà trồng một giàn tử đằng và lăng tiêu, tử đằng còn nhỏ nhưng lăng tiêu lại lớn rất nhanh, ngược lại hoa loa kèn màu cam đỏ cũng nở rộ nhưng vẫn chưa đủ nhiều, bên trên phải lợp thêm cỏ tranh có thể che mưa che nắng.
Trong sân lớn định kỳ phun thuốc trừ sâu cho nên sâu bọ và muỗi cũng ít hơn một chút.
Lương Kiếm Vân cười bảo bà Tiết: “Gần đây em gái bận gì vậy?”
Hai người cũng được một thời gian không gặp rồi.
Bà Tiết thuận miệng đáp một tiếng, còn đưa cái áo len mình đan cho bọn họ xem.
Đào Hồng Anh vô cùng ngưỡng mộ: “Thím thật khéo tay quá.”
Nhìn mẹ chồng nhà người ta đi, không những giúp chăm con làm việc nhà mà còn đan áo len cho con dâu nữa.
Đang nói chuyện thì cô út và đám người Tần Kiến Dân về nhà.
Tần Kiến Dân vừa vào đến cổng, còn chưa đợi vào sân đã gọi mẹ với chị dâu, thân thiết đến mức con trai ruột cũng không bằng.
Bà Tiết mừng rỡ không khép được mồm, đích thân đi lên đón lại hỏi han ân cần, chớp mắt một cái đã nhìn thấy Cố Ngưng.