Chương 955: Xứng đôi 2
Tần Kiến Dân: “Tất nhiên rồi, em tôi có thể không ngầu được sao? Hai ba người đàn ông cũng không đánh lại được em ấy.”
Ra khỏi trạm bọn họ ở một bên làm quen trước.
Tiểu Lĩnh đã nôn nóng không chịu được nhảy lên người Tần Kiến Dân, thân thiết gọi đại ca, con nhớ cha lắm, sau đó lại chào hỏi Cố Ngưng.
Vốn cậu bé cho rằng con gái nhà người ta sẽ phải gọi là dì, nhưng Đại Quân nói phải gọi là cô vì luận theo vai vế của chú út.
Cố Ngưng chào hỏi lần lượt từng người một, cô ta nhìn Tiết Minh Xuân với vẻ hào hứng, cười bảo: “Chị dâu, em nằm mơ cũng muốn lớn lên giống chị vậy.”
Cô út cũng không có gì ngại ngùng cả, từ lúc làm công an, người hâm mộ cả trai lẫn gái của cô ấy cũng nhiều, sau khi làm đặc công lại càng nhiều hơn.
Cô ấy bắt tay Cố Ngưng, cười đáp: “Cố Ngưng, em là tham mưu, là tinh anh của bộ đội, em rất lợi hại, chị cũng rất khâm phục em.”
Cô ấy đã nghe Cố Mạnh Chiêu và cha Cố, mẹ Cố giới thiệu qua về Cố Ngưng, biết đây là một cô gái vô cùng thông minh, cầu tiến và ưu tú.
Tuy rằng bộ dáng của cô ta mảnh mai, trông cơ thể có hơi yếu ớt nhưng người ta có thể vào bộ đội làm tham mưu chứng tỏ thật sự thông minh.
Đại Quân và Cố Ngưng gặp mặt cũng khá bình thường, chào hỏi, hỏi han, sau đó giúp cầm hành lý.
Cố Ngưng không nhịn được mà khen cậu bé: “Tiết Viễn Chinh còn nhỏ đã có bộ dáng người lớn rồi.”
Tiểu Lĩnh tụt từ trên người Tần Kiến Dân xuống: “Cô ơi, cô nói xem cháu có bộ dáng thế nào?”
Cố Ngưng quan sát cậu bé một cách nghiêm túc: “Cô thấy cháu có khí chất của vua lính đấy.”
Cô út không khỏi nghĩ đến Cao Hoài rồi lại nhìn Tiểu Lĩnh… vậy Tiểu Lĩnh cũng sẽ là vua lính đẹp trai nhất cho coi.
Cố Mạnh Chiêu và Cố Ngưng thật sự cũng không thân, dù sao số lần anh ta tới thủ đô cũng có hạn, nhưng tính cách của anh ta dịu dàng, Cố Ngưng cũng là một người dịu dàng, ở chung hiển nhiên cũng thoải mái.
Cố Mạnh Chiêu: “Cố Ngưng, chúng ta tới bên quân khu tỉnh, em ở đó hẳn sẽ thoải mái hơn một chút.”
Cố Ngưng cười đáp: “Vậy phải làm phiền thím và chị dâu rồi.”
Cô út: “Mẹ chị với chị dâu biết em cũng sẽ tới còn vui hơn một mình anh Tần tới ấy.”
Cố Ngưng liếc mắt nhìn Tần Kiến Dân với vẻ đắc ý, nhìn thấy chưa?
Bọn họ đạp bốn chiếc xe đạp tới đây nên cũng không cần ngồi xe buýt về.
Quà cáp mang tới trực tiếp buộc cùng bao hành lý lên yên sau xe đạp hoặc là treo trên tay lái.
Cô út lai Cố Ngưng, Tần Kiến Dân lai Đại Quân.
Tiểu Lĩnh và Cố Mạnh Chiêu phụ trách đạp xe chở hành lý.
Sức của Tiểu Lĩnh lớn, đạp xe đạp chở hành lý cũng không hề tốn sức chút nào, ngược lại vẫn nhẹ nhàng thong thả.
Cậu bé còn có thể vừa đạp vừa nói chuyện với Tần Kiến Dân.
Đại Quân nhắc nhở cậu bé: “Em có thể… chuyên tâm một chút được không?”
Tiểu Lĩnh đáp với vẻ đắc ý: “Thế này có gì đâu, đạp xe là bản năng rồi, không cần chú ý gì sất.”
Tần Kiến Dân cũng nhắc cậu bé: “Trong túi có rượu nho tặng ông Cố đó.”
“Hả?” Tiểu Lĩnh lập tức khẩn trương: “Cha không nói con còn không sao, cha vừa nói con lại cảm thấy không vững sắp ngã rồi đây này.”
Cố Ngưng ngồi trên yên sau xe đạp của cô út, cười bảo: “Ngồi xe đạp của chị dâu vô cùng có cảm giác an toàn.”
Cố Mạnh Chiêu nở nụ cười: “Hôm nay em ấy đạp chậm thôi.”
Lúc đi làm với tan làm, xe đạp chỉ hận không thể đạp ra tốc độ của xe máy, phỏng chừng Cố Ngưng cũng sẽ không nói có cảm giác an toàn đâu.
Tuy rằng Cố Ngưng lớn tuổi hơn cô út nhưng từ nhỏ cô ta đã ở đại viện quân khu, lớn lên lại vào bộ đội, môi trường sinh hoạt vẫn luôn khá đơn thuần cho nên tính cách cũng hơi đơn giản, cô ta và cô út nói chuyện rất hòa hợp.
Cô út cảm thấy cô ta có văn hóa, hiểu biết nhiều, rất giống Cố Mạnh Chiêu nên cảm thấy cô ta cũng rất thân thiết.
Cô ấy nói với Cố Ngưng: “Chị dâu chị và mẹ chắc chắn cũng sẽ thích em.”
Lâm Tô Diệp cũng thích người đơn giản và đáng yêu.
Cô và bà Tiết đang ở nhà nấu cơm, cha Cố và mẹ Cố cũng giúp đỡ, còn Toa Toa phụ trách thổi kèn cổ vũ mọi người.
Lúc này rau xanh đang đúng mùa nên có rất nhiều loại, xào lên ăn hay trộn đều được hết. Ngoài ra làm thêm bún thịt, thịt xào cay, trứng xào hẹ, gà xào sả ớt, còn có một nồi lòng sốt mà bà Tiết nấu hôm qua, vậy là được một bàn ăn lớn thơm nức nở rồi.
Bà Tiết nhỏ giọng hỏi Lâm Tô Diệp: “Có cần mời hàng xóm tới đây uống rượu không?”