Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 954 - Chương 954. Xứng Đôi 1

Chương 954. Xứng đôi 1 Chương 954. Xứng đôi 1

Chương 954: Xứng đôi 1

Chiều thứ bảy, hai người bọn họ mang tiền và phiếu ngồi xe tới quân khu, kêu Cố Mạnh Chiêu và cô út tan làm mang quà ở nhà theo. Nhà ăn trường học phát cho hai người họ một cân thịt, hai cân rưỡi dầu ăn, mười lăm cân gạo và mười cân bột, bình thường bọn họ rất ít tự mình nấu cơm nên đều mang tới cho bà Tiết hết.

Chỉ cần cha Cố và mẹ Cố vừa tới, nhà họ Tiết lại ca hát nhảy múa vui như trẩy hội.

Trái lại là nhà họ Cát ở bên cạnh, vì Đào Hồng Anh và Lâm Uyển Tinh không ưa nhau, Cát Phong và Hồ Vệ Đông kèn cựa nhau nên bầu không khí lạnh lẽo, cuối tháng năm mà cảm thấy người muốn đóng băng.

Cha Cố, mẹ Cố và Cát Chính Hùng cũng rất thân, cách hàng rào trúc nói chuyện với ông ta ở trong sân.

Mỗi lần gặp mẹ Cố đều sẽ chúc mừng Cát Chính Hùng, khen ông ta sức hút không giảm theo năm tháng.

Mới đầu Cát Chính Hùng còn rất hưởng thụ nhưng bây giờ lại thấy hơi vi diệu, nghe bầu không khí náo nhiệt ở nhà bên rồi lại liên tưởng đến gia đình gần tới điểm đóng băng này của nhà mình, thật… không có so sánh sẽ không có đau thương.

Nhưng chung quy ông ta cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, chút chuyện này cũng không đến mức làm khó được ông ta, chỉ là muốn đợi Đào Hồng Anh chủ động trói buộc con cái, chứ ông ta há miệng ra nói tóm lại vẫn sẽ tổn hại hòa khí.

Ông ta vẫn rất trông mong bà Tiết và Lâm Tô Diệp ở nhà bên có thể và khuyên bảo giảng giải cho con dâu mình, để Đào Hồng Anh đừng giận hờn vô cớ nữa.

Nhưng bà Tiết và Lâm Tô Diệp người ta làm sao có khả năng nhúng tay vào chuyện nhà ông ta được?

Đào Hồng Anh qua đó kể khổ và bóc phốt, bọn họ cũng chỉ nghe chứ cũng không ủng hộ bày chiêu gì cả.

Sáng ngày hôm sau, cô út và Cố Mạnh Chiêu dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh đạp xe tới nhà ga đón người.

Xe lửa đến trạm, Tần Kiến Dân và Cố Ngưng tạm biệt các chiến hữu đồng hành, dọn hành lý xuống xe lửa trước.

Lần này bọn họ xuống biên dưới cũng có một đội ngũ, vì là đi khảo sát, nhiệm vụ không căng thẳng nên bọn họ xin với bộ đội tới quân khu tỉnh thăm người thân, tổ chức đồng ý phê duyệt cho nghỉ vài ngày.

Tần Kiến Dân cầm túi lớn túi nhỏ lên, ngoại trừ quà mà Cố Ngưng mua thì hai vợ chồng bác ba Cố cũng chuẩn bị một ít đặc sản thủ đô.

Cố Ngưng sức nhỏ, chỉ có thể xách hành lý của mình, những cái khác đều là Tần Kiến Dân cầm hộ.

Xuống xe xuôi theo dòng người ra khỏi trạm, nhiệt độ mùa hè ở tỉnh thành cuối tháng năm đã không còn thấp mà nóng hừng hực, cảm giác còn nóng hơn ở thủ đô hai, ba độ.

Cố Ngưng: “Tham mưu Tần, anh nói chị dâu tôi rất dễ ở chung đúng không?”

Tần Kiến Dân nhìn thấy cô ta có hơi khẩn trương mới chế nhạo: “Dù sao cũng dễ ở chung hơn cô.”

Cố Ngưng: “… Cũng chỉ có anh nói tôi không dễ ở chung thôi.”

Bọn họ còn chưa ra đến cổng trạm đã nhìn thấy mấy người đứng ở bên ngoài.

Tuy rằng người đón ở trạm còn có những người khác nữa, nhưng một nhóm người này quá bắt mắt, muốn bỏ qua cũng không có khả năng.

Tiết Minh Xuân có dáng người cao ráo, mặc đồng phục cảnh sát, tư thế hiên ngang mạnh mẽ, đứng ở nơi đó chắc một trăm phần trăm nổi trội.

Hiện giờ Cố Mạnh Chiêu làm trợ giảng ở trường đại học tỉnh, đeo thêm một cặp kính mắt viền vàng, trong nho nhã lịch sử còn mang theo vài phần cảm giác cấm dục, khiến đàn ông qua đường đều không nhịn được mà muốn liếc mắt nhìn thêm vài cái.

Còn có hai thiếu niên nhỏ xinh xắn trông giống nhau như đúc nữa.

Hai bé trai mặc đồ mà Lâm Tô Diệp may, chẳng qua Đại Quân là áo dài quần dài, còn Tiểu Lĩnh đã mặc áo ngắn tay và quần đùi.

Vừa nhìn thấy bọn họ, Tiểu Lĩnh nhảy cẫng lên, vừa vẫy tay vừa hô với cổng trạm: “Đại ca! Con nhớ cha lắm!”

Cố Ngưng: “…”

Hai người bọn họ nghịch như vậy, vợ chồng tham mưu Tiết người ta cũng đồng ý sao?

Tần Kiến Dân cố tình bảo: “Tham mưu Cố, giới thiệu với cô, đây chính là Tiểu Lĩnh mà tôi thường nói với cô, em trai nuôi của tôi.”

Cố Ngưng cũng không muốn đánh giá gì cả vì con người Tần Kiến Dân này thật sự… sau khi quen rồi sẽ phát hiện ra anh ta rất trái ngược với những gì mình nghĩ. Khi làm việc nghiêm túc cẩn trọng, nhưng trong sinh hoạt… cô ta không chỉ một lần nghe thấy cha cô ta gọi Tần Kiến Dân là ông em!

Cũng may Tiết Minh Xuân đã thú hút tầm nhìn của cô ta.

Cô ta nhìn Tiết Minh Xuân với vẻ ngạc nhiên, nói: “Chị ấy thật sự… rất ngầu nha!”

Bình Luận (0)
Comment