Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 953 - Chương 953. Chị Họ Thật Lợi Hại Quá!

Chương 953. Chị họ thật lợi hại quá! Chương 953. Chị họ thật lợi hại quá!

Chương 953: Chị họ thật lợi hại quá!

Chị họ thật lợi hại quá!

Cô ta nghĩ ngợi: “Vậy tôi tặng một đôi găng tay đấm bốc nhập khẩu cho chị ấy đi.”

Loại này chắc chắn chất lượng tốt hơn cục công an tự mình phối rất nhiều, cục công an bình thường phỏng chừng còn không có loại bao tay huấn luyện.

Nói mua bao tay, Cố Ngưng lại cảm thấy thứ này rất khí phách, rất phong cách, có thể trang bị cho chị họ, ừm… lại mua vài thiết bị tập thể hình ở nhà cho cô ấy nữa đi.

Cố Ngưng: “Ồ đúng rồi, Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh cũng từng tới nhà họ Tiết, bọn họ nói con người tham mưu Tiết và chị dâu vô cùng tốt, bà nội cũng rất ôn hòa, ba đứa trẻ cực kỳ đáng yêu, tôi cũng phải mua quà cho bọn họ.”

Mua một chiếc khăn sa cho bà nội.

Chị dâu thích vẽ tranh? Vậy phải mua loại màu nước tốt nhất.

Tham mưu Tiết… đàn ông không biết nên mua gì mới phải, nghe nói anh cũng không nhận quà của người khác, thôi bỏ đi, mang điểm tâm coi như lòng thành, hơn nữa anh chắc hẳn cũng không ở nhà.

Bạn học Tiết Viễn Chinh thích đọc sách, đánh cờ, vậy tặng một bộ cờ bằng ngọc thạch cao cấp cho cậu bé.

Bạn học Tiết Vân Lĩnh thích đá bóng, vận động, vậy mua một bộ đồ thể thao cho đứa trẻ.

Bạn học Toa Toa thích quần áo đẹp và đồ chơi lấp lánh, vậy mua một chiếc váy và một sợi ngọc trai cho cô bé, lại mua thêm hai đôi xăng đan da nhỏ để đi mùa hè.

Đều là món quà cao cấp nhất và đắt đỏ nhất ở cửa hàng bách hóa.

Phải rồi, còn phải mua Warrior tốt nhất cho hai anh em nữa.

Tần Kiến Dân vội vàng ngăn cô ta lại: “Đừng mua lung tung, chị dâu tôi… không thích gây rắc rối cho người khác, sẽ có gánh nặng tâm lý mất.”

Đến khi đó Cố Ngưng tặng đồ quá hào phóng, trở về Lâm Tô Diệp sẽ lại oán trách anh ta không ngăn cô gái trẻ một chút, để người ta tiêu tiền lung tung.

Cố Ngưng nhíu đôi mày thanh tú lại, đẩy anh ta cũng không được nên dùng vai huých anh ta: “Anh tránh ra, đây là quà tôi mua, cũng có phải mua cho anh đâu.”

Tần Kiến Dân: “Nếu cô còn làm thế vậy tôi sẽ không dẫn cô tới đó nữa đâu.”

Cố Ngưng: “Tôi cần anh dẫn tôi tới à? Có anh họ và chị dâu tôi rồi, cần anh làm gì?”

Tần Kiến Dân: “…”

Người phụ nữ này thật… thừa cái miệng!

Anh ta giành trả tiền lại bị Cố Ngưng nhét về.

Bình thường cô ta ở bộ đội có rất ít cơ hội tiêu tiền, tiền lương và trợ cấp của mình đều gom lại, tiền nghỉ hưu của cha mẹ cũng chỉ trợ cấp cho một đứa con gái già như cô ta, cho nên túi tiền cũng khá rủng rỉnh.

Cuối cùng Tần Kiến Dân thành công trả đồ mua thừa về, mỗi người tặng một món quà là được, bằng không Lâm Tô Diệp chắc chắn sẽ nói. Cô có một loại ma lực chính là tuy không mắng người nhưng nếu bạn nói không làm được hoặc làm trái với cô, bản thân bạn sẽ thấy áy náy chột dạ, cảm thấy sao có thể không nghe theo cô?

Quả thật… anh ta cũng không biết bị làm sao nữa.

“Chị dâu tôi rất biết may quần áo, cái váy làm ra còn đẹp hơn ở đây, đừng mua.” Tần Kiến Dân cảm thấy mua đôi giày da cho Toa Toa đi là được, chị dâu không biết làm cái này, Toa Toa lại thích.

Sau khi mua xong anh ta kiên trì đòi trả một nửa tiền.

Cố Ngưng thấy anh ta nghiêm túc và kiên trì như thế, nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, dù sao cô ta cũng không muốn cãi nhau với anh ta.

Hai người bọn họ xách đồ đi ra lại nghe thấy một nhân viên bán hàng ở phía sau cười bảo đồng nghiệp: “Hai vợ chồng trẻ nhà này thú vị nhỉ.”

Cố Ngưng: “!” Các cô bị làm sao đấy? Hai vợ chồng trẻ nào? Hai chúng tôi là chiến hữu!

Lâm Tô Diệp nói tin tức Tần Kiến Dân sẽ tới đây cho người trong nhà, từ bà Tiết đến lũ trẻ đều rất vui mừng.

Cố Ngưng và cha cô ta lần lượt gọi điện cho nhà họ Cố, cũng thông báo một tiếng.

Cha Cố và mẹ Cố tính ngày mà bọn họ tới cũng vừa vặn là chủ nhật, mọi người đều có thể nghỉ ngơi, vậy đừng tới nhà mình nữa, lại phải chạy tới nhà họ Tiết thêm một chuyến cũng lãng phí thời gian, không bằng tới thẳng bên quân khu luôn.

Cha Cố còn hơi ngại: “Cháu gái tới nhà mình, chúng ta để người ta tới nhà thông gia liệu có ổn không?”

Mẹ Cố lại cảm thấy không có gì không ổn cả: “Không phải hai đứa Nguyên Hoành cũng tới nhà họ Tiết ở vài ngày hay sao? Ở chỗ chúng ta chán bỏ xừ, còn nữa, em cũng nhớ chị và các cháu quá.”

Cha Cố chẳng qua cũng chỉ muốn tìm một lý do hợp lý để thuyết phục mình, nếu đã đúng tình hợp lý vậy không có gánh nặng gì cả.

Bình Luận (0)
Comment