Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 952 - Chương 952. Tôi Chỉ Coi Con Bé Như Tiểu Bối Thôi

Chương 952. Tôi chỉ coi con bé như tiểu bối thôi Chương 952. Tôi chỉ coi con bé như tiểu bối thôi

Chương 952: Tôi chỉ coi con bé như tiểu bối thôi

Tần Kiến Dân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ngại quá, tôi chỉ coi con bé như tiểu bối thôi.”

Sau khi tới thủ đô Tần Kiến Dân cũng trải sự đời rồi, vừa gặp đã yêu, thư tình gì đó đều không tính là gì cả.

Cố Ngưng: “Bảo Nghi thông minh xinh đẹp, học giỏi, ôn hòa dịu dàng, người theo đuổi con bé cũng nhiều lắm đó.”

Tần Kiến Dân không nhịn được mà nói đùa: “Người theo đuổi tôi cũng rất nhiều đấy, nhưng tôi có nói gì sao?”

Cố Ngưng quay đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghi ngờ: “Tham mưu Tần, tôi không biết hóa ra anh lại… tự luyến như vậy đấy.”

Tần Kiến Dân: “Đừng giả bộ, trước đó cô từng nói mấy lần rồi.”

Lần đó bọn họ đi tới trường đại học nào đấy diễn thuyết, có nữ sinh nhét thư cho anh ta, Cố Ngưng nói anh ta phóng điện khắp nơi, quá mức tự luyến.

Anh ta hỏi ngược lại cô ta lẽ nào cô không nhận được thư tình sao?

Cô ta quả quyết nói không, vì cô ta không tiếp xúc ánh mắt với người khác nên bọn họ không có cơ hội biểu đạt sự ái mộ với cô ta.

Tần Kiến Dân cũng học được một chiêu này của cô ta, chỉ cần không tiếp xúc ánh mắt với người ta, vậy có thể giữ được vẻ thần bí và nghiêm túc, sẽ không bị người tùy tiện lại gần nữa.

Khi đi ngang qua cửa hàng bách hóa, Cố Ngưng nhìn thấy bên trong vẫn còn mở cửa, mới bảo Tần Kiến Dân: “Tham mưu Tần, dừng xe đi mua quà đi.”

Tần Kiến Dân dừng xe, lại bảo: “Đi tới bên tỉnh rồi mua cũng thế.”

Cố Ngưng: “Có thể như nhau được sao? Đặc sản ở thủ đô cũng khác với ở tỉnh các anh mà."

Ngoại trừ điểm tâm nhất định phải mua ra, những thứ khác cũng phải mua một ít.

Mua một chai rượu nho thượng hạng cho chú năm, mua một chiếc khăn sa cho thím năm, mua một chiếc cà vạt cho Cố Mạnh Chiêu, rồi mua cho vợ Cố Mạnh Chiêu…

Cô ta quay lại cầu cứu Tần Kiến Dân: “Tham mưu Tần, anh với chị họ tôi thân lắm sao?”

Tần Kiến Dân: “Phải.”

Cố Ngưng: “Vậy xin hỏi tôi nên mua quà gì cho chị dâu mới tốt đây?”

Tần Kiến Dân: “Cô ấy nhỏ hơn cô.”

Cố Ngưng: “Chị ấy kết hôn với anh tôi, tôi nhất định phải gọi là chị dâu rồi, làm phiền anh đừng ngắt lời nữa, cho một kiến nghị chân thành đi có được không?”

Tần Kiến Dân: “Cô ấy thích tìm người đánh nhau.”

Cố Ngưng khép mắt lại hít một hơi thật sâu, nói mình đừng tức giận: “Tham mưu Tần, mời anh nghiêm túc một chút.”

Tần Kiến Dân nhún vai: “Tôi rất nghiêm túc đấy, dù sao tôi với Minh Xuân vừa gặp mặt, món quà tốt nhất của tôi tặng em ấy cũng là đánh nhau với em ấy thôi.”

Cố Ngưng trợn tròn mắt, nhìn anh ta với vẻ khiếp sợ: “Anh đánh nhau với chị ấy? Anh đánh nhau với phụ nữ? Không phải…” Cô ta lấy lại bình tĩnh: “Chị dâu đánh nhau với anh, vậy chị ấy… phải lợi hại cỡ nào?” Cô ta lại nhìn cánh tay nhỏ và chân nhỏ của mình, có đủ đánh không? Dù sao cô ta chắc chắn cũng không đủ cho Tần Kiến Dân đánh một quyền.

Đương nhiên, theo quan điểm của Tần Kiến Dân thì cô ta hoàn toàn không đủ để mình dí ngón tay một cái.

Anh ta kiêu ngạo đáp: “Minh Xuân nhà chúng tôi chính là công an, ồ, bây giờ là đặc công tỉnh rồi.”

Đôi mắt của Cố Ngưng sáng lên đầy khâm phục: “Oa, chị ấy thật lợi hại!”

Đây đúng thật chính là bộ dáng trong lòng mình.

Lúc nhỏ cô ta có giấc mộng làm quân nhân, chỉ muốn mặc quân trang, lấy một địch mười, hơn nữa còn nhiều lần tẩy não bản thân về tính khả năng của giấc mộng này.

Thêm nữa, khi ở lớp mầm cô ta còn từng hành hiệp trượng nghĩa, đánh mấy đứa ngang ngược chuyên bắt nạt bạn học, đương nhiên kết cục có thắng có thua… ừm, thua nhiều hơn.

Lúc bé cô ta ở quân khu với cha mẹ, trẻ con ở đại viện quân khu đứa nào cũng chắc như nắm cơm… hừm, không bao gồm cả cô ta trong đó.

Dù sao lần nào cô ta bênh vực kẻ yếu cũng đều bị nhóc ngang ngược dí trên đất đánh, nhưng cô ta luôn có thể dựa vào đầu óc để trả đũa lại.

Sau này cô ta phát hiện ra mình dùng nắm đấm không đánh thắng được nhóc ngang ngược, nên cô ta tạo dựng mối quan hệ tốt với bạn học và giáo viên, thậm chí còn tiếp cận phụ huynh của đứa trẻ.

Khà khà, nhóc ngang ngược cả ngày bị đánh nát mông!

Đánh nhau vẫn phải chú trọng vào chiến thuật mới được!

Đương nhiên, cho dù đầu óc có tốt đến đâu cũng không cản trở cô ta luôn ôm một giấc mộng làm nữ anh hùng, hy vọng mình có thể đánh nhau, có thể lấy một địch… địch ba cũng được.

Bình Luận (0)
Comment