Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 951 - Chương 951. Thề Thốt Phủ Nhận

Chương 951. Thề thốt phủ nhận Chương 951. Thề thốt phủ nhận

Chương 951: Thề thốt phủ nhận

Rõ ràng chỉ là một lời xin lỗi rất đơn giản nói cô ta hiểu lầm anh ta là được, nhưng lại không có dũng khí, ngược lại tìm được chút niềm vui trong lúc oán giận, nếu như không nói móc anh ta mà chỉ bình yên nói chuyện trái lại khiến cô ta cảm thấy rất xấu hổ và ngại ngùng.

Lần nào Cố Bảo Nghi ủy thác cô ta giúp giới thiệu là cô ta lại lề mề mãi không có hồi âm, còn nửa thật nửa giả thăm dò cô ta có phải đã nhìn trúng tham mưu Tần nên không nỡ giới thiệu đúng không.

Cố Ngưng lập tức thề thốt phủ nhận.

Cố Bảo Nghi nhìn cô ta, lại định thăm dò cô ta.

Cố Ngưng: “Bảo Nghi, cô với tham mưu Tần thật sự không thân đến mức đó đâu, hay là cháu nhờ Nguyên Hoành giúp cháu đi, hoặc là tự cháu nói cũng được.”

Cố Bảo Nghi đỏ mặt: “Tự nói cũng ngại lắm, sao có thể tự mình nói được."

Tự mình nói nếu như thành cũng bị người ta nói là tùy tiện, nếu như không thành vậy càng mất mặt hơn.

Cho nên mọi người đều cần một người giới thiệu đó!

Về phần Cố Nguyên Hoành?

Cô ta đã nhờ anh ta giúp nói rồi, anh ta lại bảo tham mưu Tần không thích kiểu người như cô ta, kêu cô ta đừng ôm hy vọng với người ta nữa.

Nhưng cô ta cũng không cam lòng mà, dựa vào cái gì Tần Kiến Dân không thích người như mình?

Cô ta cảm thấy mình và Tần Kiến Dân rất xứng đôi.

Bây giờ nhìn ý của Cố Ngưng, cô ta cảm thấy phỏng chừng Cố Ngưng có ý với Tần Kiến Dân nên không nỡ tác hợp cho mình, khó tránh khỏi có hơi gấp gáp.

Cố Ngưng nhìn thấy cô ta như vậy chỉ đành nói sẽ giúp cô ta thử xem sao.

Trên đường về, Cố Ngưng vài lần hắng giọng muốn bắt đầu chủ đề này nhưng lời đến bên miệng cứ thấy ngại ngùng sao ấy.

Cô ta và Tần Kiến Dân xưa nay hoặc là nghiêm túc nói chuyện công việc, hoặc là nói móc không đứng đắn, chứ cũng chưa có kiểu tán gẫu vớ vẩn như thế bao giờ.

Tần Kiến Dân nhìn thấy cô ta vài lần muốn nói lại thôi qua kính chiếu hậu, mới hỏi: “Có chuyện gì lớn khó mở lời sao? Cứ việc nói đi, tôi cũng không phải người so đo tính toán đến vậy đâu.”

Cố Ngưng: “Trời, anh nói tôi so đo tính toán đấy à? Tôi bị sờ người còn không so đo đây.”

Nói xong mặt cô ta đỏ bừng, mình buột miệng thế nào lại nói ra lời trong lòng mất rồi!

Ngược lại Tần Kiến Dân cũng ngẩn ra, vốn còn tưởng cô ta chủ động nói đừng rêu rao, lại hào phóng quy định gia kèo, nghĩ cô ta thật sự không để ý đến chuyện này.

Vừa nghĩ lại thấy cũng đúng thôi, có cô gái trẻ chưa kết hôn nào không để ý chuyện bị đàn ông nằm cùng giường lại còn ôm nữa chứ?

Chủ yếu là khi ấy cô ta cũng không mặc nhiều đồ.

Lỗ tai anh ta không tự chủ được cũng đỏ lên: “Cái đó… tôi rất thành thật xin lỗi cô, lúc đó thật sự… không ngờ, thật sự tôi uống nhiều quá… cũng không cảm giác được gì.”

Gương mặt trắng trẻo của Cố Ngưng vừa đỏ vừa cạn lời, không cảm giác được gì? Anh đang biến tướng nói tôi chưa dậy thì xong đấy sao?

Tần Kiến Dân: “Nếu như cô rất để ý, vậy cô muốn bù đắp thế nào cũng được, tôi nhất định đều phối hợp hết.”

Nếu cô ta nói kết hôn vậy anh ta sẽ lập tức xin thư kết hôn ngay mà không hề do dự.

Đương nhiên nếu như xảy ra chuyện mê tín không thể phản kháng gì đó, vậy… không thể đổ cho anh ta được.

Cố Ngưng lại không muốn nói đến chủ đề này tiếp, thật sự có hơi xấu hổ, dù sao cô ta cũng không cởi mở đến vậy. Cô ta phát hiện ra nói chuyện nghiêm túc với anh ta lại có hơi bối rối, vẫn nên nói móc nhau mới bình thường hơn một chút.

Có chuyện trước đó làm mồi, lại nói đến chuyện của Cố Bảo Nghi cũng không còn ngại nữa: “Anh cảm thấy cháu gái Bảo Nghi của tôi thế nào? Nếu thấy không tồi cũng có thể thử xem sao.”

Trong lúc nhất thời Tần Kiến Dân không theo kịp mạch suy nghĩ của cô ta: “Xin lỗi, tôi không bán thân đâu nhé.”

Anh ta chiếm lời của cô ta, lấy thân báo đáp cô ta còn nói được, chứ kêu anh ta lấy thân báo đáp cháu gái cô ta là cái kiểu gì?

Cố Ngưng không khỏi quay đầu trừng mắt nhìn anh ta: “Anh… anh nghĩ lung tung gì thế?”

Bán thân cái gì!

Tần Kiến Dân: “Không phải vì chiếm lời của cô nên ép tôi lấy cháu gái cô sao?”

Gò má Cố Ngưng đỏ bừng lên, quay đầu nhìn cửa kính bên phải, ho khan một tiếng: “Đương nhiên không phải, là Bảo Nghi vừa gặp anh đã yêu ngay, rất thích anh.”

Không phải ép buộc là được.

Bình Luận (0)
Comment