Chương 958: Xứng đôi 5
Tuy rằng cô ta và mẹ đẻ không hẳn có cảm tình sâu đậm bao nhiêu, nhưng bây giờ đã đoạn tuyệt với bà kế, cô ta càng không thể vứt bỏ người thân nhà mẹ đẻ được.
Còn nữa, bình thường ít nhiều gì cô ta vẫn trợ cấp một ít cho gia đình, cha mẹ và anh em đều coi cô ta là người tài giỏi mà nịnh bợ lấy lòng cô ta, trong lòng cô ta vẫn rất hưởng thụ.
Cô ta khác với mấy cô gái bị cha mẹ tẩy não, nâng đỡ nhà mẹ đẻ một cách vô điều kiện, bị nhà mẹ đẻ hút máu đó, xưa nay cô ta đều biết mình làm gì, toàn bộ đều là để mình được sống một cuộc sống tốt hơn mà thôi.
Cô ta chắc chắn sẽ không để mình chịu thiệt trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, nhưng cũng không thể không nâng đỡ nhà mẹ đẻ, vì nhà mẹ đẻ cũng là một chỗ dựa trong tương lai cho cô ta.
Nếu cô ta không tính toán chi li từ bây giờ, lỡ như Cát Chính Hùng chết, hai vợ chồng Đào Hồng Anh còn không đuổi ba mẹ con mình ra ngoài hay sao?
Nếu như Tiểu Đông đã học xong đại học còn đỡ, nhưng ngộ nhỡ còn chưa kịp thi đại học thì sao?
Cô ta có thể không sớm tính toán, tích góp một ít tiền được chắc?
Cô ta thấy chìa khóa treo trên tủ, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đi lên kiểm tra, quả nhiên cũng thiếu không ít đồ, lại vừa đau lòng vừa tức điên.
Đào Hồng Anh trộm đồ của cô ta?
Không đúng, chìa khóa này cô ta đặt trong hộp trang điểm, chắc hẳn là Cát Chính Hùng lấy rồi.
Cát Chính Hùng lấy cũng không sao, nhưng cô ta vẫn khó chịu thậm chí còn hơi nổi giận.
Kết hôn mới được mấy ngày thôi mà ông ta đã không tôn trọng cô ta rồi? Đã nói rõ sau này đều nghe cô ta hết, đối xử tốt với cô ta cơ mà?
Cô ta cũng không nấu cơm mà đeo tạp dề ngồi trên giường đất.
Hồ Tiểu Mẫn nhìn cô ta qua khe cửa với vẻ dè dặt, sợ hãi hỏi: “Mẹ, mẹ giận sao ạ?”
Lâm Uyển Tinh vẫy tay với cô bé: “Tiểu Mẫn, qua đây.”
Cô ta lấy hai cái bánh khô trong tủ đưa cho cô bé: “Tiểu Mẫn, con phải chăm chỉ đi học, tương lai tìm một người đàn ông trẻ tuổi có gia thế tốt, chứ đừng khổ giống như mẹ nhé.”
Cô gái nhỏ hiểu chuyện và hiếu thuận, không thể chịu được mẹ nói bản thân khổ nhất vì cô bé sẽ đau lòng.
Tuy rằng cô bé không hiểu thế nào mới tính là đàn ông trẻ tuổi có gia thế tốt, nhưng cô bé vẫn nghe lời gật đầu.
Lâm Uyển Tinh: “Lớn lên phải cố gắng giúp anh trai con, như vậy anh mới có thể bảo vệ con, không ai có thể bắt nạt các con được nữa.”
Nước mắt của Hồ Tiểu Mẫn lập tức chảy ra, ôm chặt Lâm Uyển Tinh: “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, con sẽ chăm chỉ học, sau này sẽ hiếu thuận với mẹ.”
Lâm Uyển Tinh ôm bụng: “Ui da… mẹ đau đầu quá, bụng cũng đau.”
Hồ Tiểu Mẫn lập tức sốt ruột: “Mẹ, con tìm thuốc cho mẹ uống nhé?”
Lâm Uyển Tinh: “Con bé ngốc, thuốc sao có thể uống lung tung được?” Cô ta ôm bụng bắt đầu lăn lộn trên giường.
Hồ Tiểu Mẫn lập tức chạy ra sân, ngồi xổm trên đất gọi với tới nhà họ Tiết qua cái lỗ trên tường hoa mà Cát Phong đào ra: “Ông thủ trưởng, ông thủ trưởng, mẹ cháu bệnh rồi!”
Cô bé vừa gấp đã quên mất chuyện Cát Chính Hùng đã là cha dượng của mình mà vẫn gọi giống như trước đây.
Cát Chính Hùng đang nói chuyện rôm rả với Lương Kiếm Vân, cha Cố và Tần Kiến Dân nghe thế cũng sững sờ.
Bà Tiết nhắc nhở ông ta: “Con bé nói mẹ nó bệnh kìa, ông không về xem sao?”
Lúc này Cát Chính Hùng mới đứng dậy, vội nói: “A, tôi đi xem thế nào, lát nữa lại qua sau, mọi người cứ nói chuyện đi.”
Ông ta vội vàng về nhà, thấy Lâm Uyển Tinh nằm trên giường ôm bụng lăn lộn kêu đau, ông ta cũng sợ hết hồn, vội vàng tới kiểm tra: “Uyển Tinh, sao thế này? Đừng gấp, anh đi gọi quân y tới.”
Ông ta gọi lính cần vụ qua đây kêu đi gọi quân y, lại rót nước nóng cho Lâm Uyển Tinh uống. nhìn cô ta, ông ta chợt hỏi dò: “Uyển Tinh, liệu có phải…”
Ông ta vẫn luôn cảm thấy sự dũng mãnh của mình không giảm theo năm tháng, nói không chừng Lâm Uyển Tinh có bầu rồi.
Lâm Uyển Tinh vội bảo: “Không phải, là đau dạ dày.”
Hồ Tiểu Mẫn: “Mẹ vẫn chưa ăn gì cả, tăng ca đến bây giờ mới về.”
Cát Chính Hùng: “Ôi, sao không tới nhà ăn ăn chút gì đi?”
Rất nhanh quân y đã tới, nghe cô ta nói là đau dạ dày nên đoán là viêm dạ dày cấp tính, kê ít thuốc cũng xong chuyện.