Chương 959: Xứng đôi 6
Lâm Uyển Tinh uống thuốc nói đã đỡ hơn một chút, lại kêu Cát Chính Hùng qua nhà bên nói chuyện với Lương lão: “Đừng vì em mà chậm trễ công chuyện.”
Cát Chính Hùng thấy cô ta nghĩ cho đại cục như thế cũng có hơi không đành lòng, cảm thấy Lâm Tô Diệp không mời chị họ qua thật sự có hơi không hợp tình cho lắm, cũng không có bao nhiêu ân oán sao lại không chịu tha thứ?
Khi kết hôn ông ta có nói chuyện với Lâm Uyển Tinh nen cũng biết chuyện mượn tiền, theo quan điểm của ông ta chồng đau ốm mượn tiền bạn bè cũng không sai, cuối cùng không phải đều đã trả hết rồi sao?
Nếu đã trả rồi tại sao Lâm Tô Diệp vẫn không buông tha như cũ? Lâu như vậy vẫn chưa tha thứ, không chịu qua lại, thế này thật sự có hơi lạnh lùng vô tình rồi.
Đúng ra chị em họ còn là láng giềng nên qua lại nhiều hơn, sẽ giống một gia đình thân thiết hơn.
Ôi, phụ nữ mà, chính là phức tạp như thế đấy, chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt cũng không bỏ qua được.
Xem ra mình phải cố gắng hơn, giúp bọn họ hóa giải chuyện này mới được.
Bên đó đám người Lương Kiếm Vân đã ăn cơm xong, buổi chiều nói chuyện một lúc cũng không tiện ở lại ăn cơm tối, khoảng bốn giờ đã tạm biệt.
Lương Kiếm Vân còn đặc biệt tới cửa tạm biệt Cát Chính Hùng, hỏi han Lâm Uyển Tinh vài câu, nghe nói là đau dạ dày mới bảo: “Trước đây tôi thường uống Bảo Hòa Hoàn rất hữu dụng, trở về sẽ kêu người đưa một ít tới cho cô.”
Lâm Uyển Tinh lại vội vàng cảm ơn, vẻ mặt áy náy: “Lương lão, thật sự xin lỗi, làm hỏng hứng thú của các ông quá.”
Hiển nhiên Lương Kiếm Vân không để ý, nói vài câu đã tạm biệt, dẫn cháu trai rời đi.
Cát Chính Hùng nghe nói Lâm Uyển Tinh vẫn chưa ăn cơm, muốn kêu Đào Hồng Anh về nhà nấu chút gì đó ăn.
Kết quả Đào Hồng Anh thấy Lương Kiếm Vân tạm biệt, cô ta cũng không tiện cứ ở nhà họ Tiết mãi, dù sao cũng muốn thân thiết với người nhà mình một chút nên cô ta dẫn con trai nhỏ về nhà thăm.
Cát Chính Hùng không tìm được người sai sử, khó tránh khỏi có hơi ảo não, có lòng nhờ bà Tiết tới đây giúp, nhưng thấy người ta đã vào phòng lại không tiện.
Ông ta nhìn hai đĩa thức ăn trong nhà bếp, Hồ Tiểu Mẫn vẫn chưa động vào, phỏng chừng là đợi cô ta về cùng nhau ăn.
Cát Chính Hùng: “Tiểu Mẫn, hấp cái bánh bao cho mẹ con đi.”
Hồ Tiểu Mẫn biết nấu cơm, cô bé lập tức đi làm.
Lâm Uyển Tinh giả vờ không biết, đi mở tủ ra, thấy đồ bên trong thiếu bớt sắc mặt lập tức thay đổi, lớn tiếng chất vấn Hồ Tiểu Mẫn: “Tiểu Mẫn, con trộm mở tủ của mẹ lấy đồ ăn đúng không?”
Hồ Tiểu Mẫn có hơi bối rối, vừa rồi không phải mẹ lấy cho mình hai cái bánh khô ăn hay sao?”
Cát Chính Hùng thấy vẻ mặt hoang mang của cô bé, mới bảo: “Không phải con đâu, là anh, tới nhà hàng xóm ăn cơm cũng không tiện đi tay không nên mang theo ít quà.”
Lâm Uyển Tinh ồ một tiếng: “Là chuyện nên làm thôi.”
Cát Chính Hùng nhìn bộ dáng dài mặt không vui vẻ của cô ta, không nhịn được mới bảo: “Lúc đó tìm em mà em không có nhà.”
Mắt của Lâm Uyển Tinh đỏ hoe, thấp giọng bảo: “Đây vốn là đồ anh kiếm được, anh cho ai cũng được, không cần quan tâm em đâu.”
Nếu như cô ta không nhân cơ hội “sinh bệnh” bắt thóp Cát Chính Hùng, sau này ông ta càng không coi cô ta ra gì hơn.
Cát Chính Hùng vội bảo: “Sau này anh chắc chắn sẽ hỏi em trước, để em sắp xếp.”
Lúc đó mình cũng gấp quá, nếu kêu Tiểu Mẫn đi tìm cô ta về trước cũng không kịp.
Cho dù chồng có khí phách cỡ nào, chỉ cần nói được lời dỗ dành vợ ra, lần đầu còn chưa quen nhưng lần hai sẽ thuận miệng, lần sau lại rất trôi chảy.
Cát Chính Hùng liên tục dỗ cô ta mới khiến cô ta nặn ra được nụ cười.
Ông ta cũng không cảm thấy phiền, dù sao cũng mới kết hôn mà, ngược lại sinh ra một loại cảm giác trước đây chưa từng có, cảm thấy rất… mới mẻ, kích thích nên cũng rất vui lòng dỗ.
Làm như vậy khiến ông ta có một loại ảo giác mình là một chàng trai trẻ tuổi, chỉ có vợ chồng trẻ mới cãi nhau hờn dỗi như vậy thôi, vợ chồng lâu năm nào còn như thế? Thoạt nhìn ông ta vẫn rất trẻ trung đấy chứ.
Lúc còn trẻ ông ta và vợ đầu cũng góp gạo thổi cơm chung nhưng chẳng có tình cảm gì, lúc này tuổi già kết hôn lần hai ngược lại cảm thấy có một loại hương vị tình yêu xế bóng.
Nghĩ như thế, ông ta lại cảm thấy cưới Lâm Uyển Tinh thật đúng, vẫn tốt hơn bà vợ hơn năm mươi tuổi quá nhiều.
Nhà họ Tiết bên cạnh, sau khi người ngoài đi hết, bọn họ mới chuyển vào giường đất trong nhà.