Chương 960: Xứng đôi 7
Tần Kiến Dân và Cố Ngưng lấy quà mang tới ra chia cho mọi người.
Quả nhiên, Lâm Tô Diệp nhìn thấy nhiều đồ như vậy đã trừng mắt nhìn Tần Kiến Dân, nói không cho mua quá nhiều đồ, sao còn tiêu tiền lung tung?
Cố Ngưng để mắt thấy hết, vội vàng giải thích: “Chị dâu, tham mưu Tần đã nói không được tiêu tiền lung tung nhưng lần đầu em tới cửa thăm hỏi lý ra nên mang quà, đây cũng không phải tiêu tiền lung tung.”
Lâm Tô Diệp cảm thấy lời này có hơi quen tai, hình như lần đầu tiên Cố Mạnh Chiêu tới quân khu cũng mua nhiều túi lớn túi nhỏ như thế, làm cô tiếc của muốn chết.
Cô cười bảo: “Cố Ngưng, sau này thường xuyên tới chơi không cần mang theo quà cáp gì đâu.”
Ngoài miệng Cố Ngưng đồng ý.
Cha Cố và mẹ Cố lại cảm thấy bình thường, bây giờ bọn họ hoặc không tùy tiện tới nhà người ta, nhưng chỉ cần tới đều là người có quan hệ tốt, có mang bao nhiêu đồ cũng vui lòng hết.
Bọn họ nói chuyện ở thủ đô với Cố Ngưng, hỏi thăm tình tình của các gia đình có khỏe hay không.
Cha Cố chủ yếu là quan tâm bà Cố và anh ba, chị ba, còn những người khác cũng không có cảm tình bao nhiêu.
Tuy rằng bình thường cũng sẽ định kỳ gọi điện tới bên đó nhưng gọi điện cũng không tiện như thế, chỉ là vì năm mới tết đến mới hỏi thăm, còn trên cơ bản cũng không có thời gian nói chuyện phiếm.
Cố Ngưng là con gái, suy nghĩ tỉ mỉ, hiển nhiên nói chuyện thân thiết hơn Cố Nguyên Hoành.
Cha cố và mẹ Cố bàn nhau, nghỉ hè năm nay muộn nhất là nghỉ đông sẽ tới thủ đô thuận tiện đón tết ở bên đó.
Cố Mạnh Chiêu và cô út đã kết hôn cũng phải về thăm người thân.
Chỉ cần cô út có thời gian, hiển nhiên Cố Mạnh Chiêu không có ý kiến, mà trước đó cô út cũng đã được Lâm Tô Diệp công tác tư tưởng nên càng không phản đối hơn.
Toa Toa đi đôi giày da nhỏ mà Cố Ngưng mua cho, nhìn Tần Kiến Dân: “Cha nuôi, đều là giày da nhỏ mua từ thủ đô nhưng sao cô Ngưng mua lại đẹp hơn cha vậy ạ?”
Cô bé đặt đôi giày da nhỏ mà Tần Kiến Dân gửi về từ năm ngoái ở bên cạnh để so sánh.
Trải qua mấy tháng này, chân của cô bé đã to hơn, đôi giày da nhỏ đó có hơi chật chân nên Lâm Tô Diệp không cho cô bé đi nữa, nhưng có đôi khi cô bé vẫn lén xỏ vào.
Tần Kiến Dân ngồi xổm xuống nhìn: “Không phải như nhau cả sao? Chỉ có màu khác thôi mà.”
Anh ta mua là màu đỏ rượu, còn Cố Ngưng mua là màu trắng.
Mùa đông lạnh hiển nhiên mua màu trầm, còn mùa hè đi màu trắng trông sẽ mát mẻ hơn.
Tần Kiến Dân không hề nghi ngờ con mắt thẩm mỹ của mình một chút nào cả, anh ta cũng không phải Tiết Minh Dực, làm sao có khả năng không biết mua đồ? Anh ta nghiên cứu tài liệu về phương diện tình cảm nhiều như thế, còn chỉ dẫn Tiết Minh Dực viết thư tình thì thôi.
Toa Toa so sánh một cách rất nghiêm túc: “Có khả năng đôi cha mua vào trông hơi thô, còn cô Ngưng mua đôi mảnh hơn, mũi giày cũng là một đôi to một đôi nhỏ xinh, cho nên xét từ tổng thể, đôi cô Ngưng mua trông đáng yêu hơn một chút ạ.”
Bị cô bé nói như vậy, Tần Kiến Dân quan sát một chút thấy đúng là thật.
Anh ta cười bảo: “Toa Toa của chúng ta còn nhỏ tuổi đã có mắt nhìn thế rồi, đúng là lợi hại quá. Được, cha nuôi biết rồi, sau này sẽ mua một đôi thật xinh cho con.”
Toa Toa cũng có quà tặng cho anh ta, nhưng tránh người khác mà lén lấy ra.
Tần Kiến Dân mở ra nhìn, ôi! Hay lắm, trên tấm thiệp dán một bức ảnh anh ta để đầu đinh, bên trên vẽ vài… cô vợ… có người mặc váy, có người mặc hí phục cổ trang, còn có người mặc quân trang, thậm chí là mặc đồ hoa lá cây cỏ, cuối cùng còn có cả người không mặc gì… nhưng lại có một cái đuôi cá là sao nữa vậy?
Gương mặt của cô dâu đều rất xinh đẹp, đôi mắt to long lanh, cái môi hồng chúm chím, đầu đội mũ cô dâu xinh đẹp hoặc là cài kẹp tóc.
Cô bé cười hì hì nói: “Con nhờ mẹ vẽ mặt cô dâu đó, quần áo là con tự vẽ, đẹp chứ ạ!”
Tần Kiến Dân: “… Đẹp lắm…”
Toa Toa ghé sát tai nói: “Cha nuôi, nhiều cô dâu như thế, cha chọn một đi ạ.”
Tần Kiến Dân: “Ồ, nhiều như vậy cha có hơi không biết chọn thế nào.”
Toa Toa: “Vậy thì làm kiểu nu na nu nống đi ạ.”
Cô bé cầm bàn tay của Tần Kiến Dân bắt đầu đếm, cuối cùng chọn đúng người mặc quân trang.
Toa Toa oa một tiếng: “Cha nuôi, cha sắp tìm được một chiến hữu làm vợ rồi.”
Tim Tần Kiến Dân giật thót một cái, quay đầu nhìn Cố Ngưng.