Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 961 - Chương 961. Cô Ngưng, Cô Lợi Hại Quá

Chương 961. Cô Ngưng, cô lợi hại quá Chương 961. Cô Ngưng, cô lợi hại quá

Chương 961: Cô Ngưng, cô lợi hại quá

Cố Ngưng đang nói chuyện với mấy người Lâm Tô Diệp vừa vặn cũng nhìn về phía hai người bọn họ: “Hai người các anh làm trò gì thần bí thế?”

Tiểu Lĩnh: “Cô Ngưng cứ mặc kệ họ đi, Toa Toa vẽ mấy cô vợ cho đại ca cháu thôi, cô thật sự biết chơi dao nhỏ sao?” Cậu bé móc con dao nhỏ của mình ra đưa cho Cố Ngưng: “Như vậy sao ạ?”

Trong đầu Cố Ngưng lại đang nghĩ đến chuyện vẽ mấy cô vợ kia, thuận tay nhận con dao gấp của Tiểu Lĩnh, nghĩ một chút: “Thể năng và đánh nhau cô đều không ổn, so tay với lính nam cũng không qua được hai chiêu, sau này có học cầm súng bắn bia và chơi dao gọn nhẹ, nhưng vì sức yếu, tốc độ và lực không theo kịp nên chỉ học cho đẹp mắt thôi.”

Ở phương diện đánh nhau, lão tổ tông đã sớm có nhận định “một người sức lớn có thể địch lại mười người giỏi võ,” “võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là không thể phá” nhưng thật ra đều cùng một đạo lý. Bạn không có sức thì lấy đâu ra tốc độ? Cho dù bạn thật sự biết khinh công bay tới bay lui, ra chiêu như chớp nhưng không phải cũng dựa vào sức lực hay sao, trừ phi bạn có thể nạp điện hoặc là đốt dầu.

Mười ngón tay của Cố Ngưng thon dài, khi chơi dao rất sặc sỡ màu mè, cảm giác hiệu ứng vô cùng đỉnh cao.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tới tấp khen ngợi, hò hét.

Tiểu Lĩnh lập tức vô cùng tôn sùng: “Cô Ngưng, cô lợi hại quá.”

Cố Ngưng cười bảo: “Chỉ có đỏ mà không có thơm thì nên cơm cháo gì.” Cô ta còn chỉ vài chiêu cho Tiểu Lĩnh: “Cô chỉ có thể dạy cháu làm đẹp mắt hơn, còn đám người tham mưu Tiết sẽ dạy các cháu cái thực dụng hơn.”

Chiêu thức mà Tiết Minh Dực và bác đầu bếp dạy cho Tiểu Lĩnh chỉ cần dao nhỏ rời khỏi vỏ là có thể giết địch ngay, chẳng qua Tiểu Lĩnh chưa từng thử mà chỉ thuận tay chơi thôi.

Lâm Tô Diệp và bà Tiết không hiểu, chỉ cảm thấy hoa hết cả mắt, đúng là đẹp thật.

Buổi trưa ăn quá ngon, thời gian ăn cũng dài nên cơm tối mọi người chỉ ăn qua loa.

Sau cơm tối vẫn ra ngoài đi dạo và tham quan như cũ.

Cô út vẫn bền bỉ đi tới bên đội cảnh vệ tìm người luyện tay, hôm nay Tần Kiến Dân tới hiển nhiên phải đối luyện với anh ta rồi.

Cố Mạnh Chiêu: “Minh Xuân, không phải Cố Ngưng mới tặng một đôi bao tay mới cho em sao, thử đeo vào đi.”

Cô út vẫn có hơi không nỡ dùng: “Cứ cất trước đi.”

Cố Mạnh Chiêu lấy ra cho cô ấy: “Mua rồi thì dùng mới làm nên giá trị của nó.”

Đồ tốt phải dùng nhiều mới không làm uổng phí giá trị của nó, nếu như mua rồi cứ cất kỹ đi mãi, đây cũng không phải tranh cũ đồ cổ, ngược lại sẽ làm mất đi ý nghĩa quý trọng.

Cô út nghĩ thấy cũng đúng mới đeo vào, ở quân khu cũng có túi cát đấm bốc, cô ấy cũng thường đi luyện.

Tần Kiến Dân: “Bây giờ anh gần như không có yêu cầu huấn luyện nghiêm khắc, thoải mái hơn trước đây không ít, Minh Xuân làm cảnh vệ huấn luyện nhiều hơn, anh đoán mình không còn là đối thủ nữa rồi.”

Cô út cười bảo: “Không sao, em sẽ nhường anh mà.”

Cố Ngưng rất kích động, cũng thay bộ đồ thể thao nhẹ nhàng đi theo xem.

Cô út và Tần Kiến Dân đối luyện, còn cô ta cùng Cố Mạnh Chiêu và đám trẻ vây xem.

Bà Tiết không xem, bà ta cũng không thích xem đánh nhau.

Lâm Tô Diệp cũng không thích xem đánh đấm, cho dù đối luyện thì vẫn cảm thấy đánh lên người sẽ đau, không đành lòng nhìn.

Bọn họ ở nhà nói chuyện với cha Cố và mẹ Cố.

Người già thích nói chuyện với người thân thiết, lời nói mãi không hết, ngay cả con của Minh Xuân và Cố Mạnh Chiêu sau này tên gì, lớn lên thế nào, bọn họ cũng có thể nói thật lâu.

Bây giờ ba người già này lại bắt đầu thì thầm về Tần Kiến Dân và Cố Ngưng.

Bà Tiết rất để tâm đến chuyện của con trai nuôi: “Con bé Ngưng này trông rất được.”

Mẹ Cố: “Tốt thì tốt nhưng cũng biết chọc tức người. Lớn đầu rồi cũng chưa lấy chồng, ngược lại cha nó không gấp nhưng mẹ nó cả ngày phát sầu, vừa nói giới thiệu đối tượng con nhỏ đã cáu, vừa cáu là không chịu ở nhà nữa.”

Bà Tiết: “Hai người thấy con bé với Kiến Dân thế nào? Có xứng không?”

Cha Cố: “Tính cách của Kiến Dân hoạt bát, làm người hài hước, hiển nhiên cực kỳ xứng rồi, trở về hỏi tụi nó xem thế nào.”

Bà Tiết phụ trách hỏi Tần Kiến Dân, còn mẹ Cố phụ trách dò hỏi Cố Ngưng, ba ông bà cụ bàn bạc xong chiến thuận từ trước.

Lâm Tô Diệp nghe thế mới cười bảo: “Mẹ, chú dì, mọi người cũng đừng giúp mà thêm phiền, con thấy hai người họ đang làm việc chung, sớm ngày ở chung rất dễ bồi đắp tình cảm, chúng ta không cần gấp đâu ạ.”

Bình Luận (0)
Comment