Chương 963: Vậy con càng phải nhanh lên
Năm nay trong thành phố đang tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình, đã bắt đầu thử triển khai thí điểm tại vài khu vực.
Đứa trẻ Tiểu Lĩnh này ngoại trừ chơi ra còn thích nói chuyện với người ta, cho dù bạn học hay là phụ huynh của bạn học, cậu bé đều có thể nói một lúc. Có một phụ huynh bạn học có em gái làm việc ở thành ủy, khi tới trường học họp phụ huynh đã nói bắt đầu kế hoạch hóa gia đình rồi, người sắp đẻ thì mau đẻ, đợi kế hoạch hóa gia đình khắt khe hơn sẽ không thể sinh nữa.
Cậu bé còn thấy gấp thay cô út và chú, đến lúc đó nhà cô út chỉ có thể có một đứa con? Không thể giống như nhà mình có ba anh em rồi.
Bà Tiết vừa nghe được: “Cũng sao đâu, nếu như kế hoạch hóa gia đình... Ôi chao, Kiến Dân à, vậy con càng phải nhanh lên.”
Bà ta tính toán nếu như bây giờ thành, Tần Kiến Dân xin thư kết hôn với bộ đội vậy đến khi ấy còn phải vội vàng đẻ hai đứa con nữa.
Cha Cố không nhịn được mà bật cười ha ha, ông ấy cho rằng một đứa hay hai đứa không thành vấn đề, chẳng qua là cảm thấy bọn họ rất hài mà thôi.
Đứa trẻ Tiểu Lĩnh này đúng thật là nhiệt tình, chuyện của người lớn hay trẻ con cậu bé đều có thể nhúng một chân vào.
Hiển nhiên Tần Kiến Dân sẽ không thấy phiền việc mẹ nuôi sắp xếp cho anh ta, ngược lại trong lòng anh ta vừa cảm động vừa ấm áp.
Tuy rằng anh ta không còn cha mẹ ruột nhưng anh ta có mẹ nuôi mà, mẹ nuôi đan áo len cho anh ta, gửi đồ ăn ngon cho anh ta, còn lo liệu chuyện cưới vợ sinh con cho anh ta nữa.
Anh ta không phủ nhận càng không trách bà Tiết thích xen vào chuyện của người khác, trái lại rất phối hợp gật đầu: “Con sẽ cố gắng.”
Bà Tiết vui như hoa nở, bắt đầu chỉ chiêu cho Tần Kiến Dân: “Kiến Dân này, sau này con đừng gửi tiền về nhà nữa mà để đấy mua thêm đồ ăn ngon và quà cho con gái người ta đi, có thời gian thì dẫn tới tiệm cơm ăn bữa cơm, thủ đô không phải có... Lão Mạc Nhi, Toàn Tụ Đức, Đông Lai Thuận gì đó sao?”
Tuy rằng chưa từng tới thủ đô nhưng bà Tiết nghe nhiều nên cũng nhớ.
Cha Cố: “Đúng, người trẻ tuổi hẹn hò phải tới chỗ có không khí vào, đó chính là hồi ức đẹp cả đời đấy cháu.”
Tần Kiến Dân thấy bọn họ tiến triển nhanh như vậy cũng vội quyết định giẫm phanh xe, các cụ gấp quá rồi, bây giờ nói theo đuổi con gái nói không chừng ngày mai sẽ giục đăng ký kết hôn luôn, để tránh bọn họ quá kích động sẽ khiến Cố Ngưng ngại ngùng, anh ta cúi đầu bảo: “Nhưng người ta vẫn chưa có ý đó, mọi người không thể nói thẳng ra, nếu như...”
“Mẹ hiểu!” Bà Tiết cười bảo: “Con gái da mặt mỏng, mềm, sẽ ngại chứ gì.”
Bà Tiết lại dạy Tần Kiến Dân một vài thứ học được từ người khác: “Con phải tinh tế lên, bình thường quan tâm con gái nhà ta vào, một cô gái được cưng chiều như thế ra ngoài chấp hành nhiệm vụ với đám đàn ông các con cũng vất vả lắm.”
Cái khác không nói nhưng ngày nào cũng ngồi xe lửa, đến người đứng đắn cũng không thể chịu nổi.
Còn có bên biên giới bà ta cũng được hiểu thông qua Cố Mạnh Chiêu, nói là núi nhiều đường ít, có vài chỗ còn có cả đường cái đang tu sửa, phần lớn đều không có đường.
Những ngọn núi đó triền miên không dứt, chỉ dựa vào đôi chân không phải đi muốn rụng rời luôn sao?
Nghĩ như vậy bà ta cũng thương Cố Ngưng lắm.
Bà Tiết: “Bên đó nghe nói mưa cũng nhiều, con ra ngoài mang theo ô và mặc áo mưa, như vậy lúc mưa còn có thể chăm sóc con bé.”
Tần Kiến Dân liên tục đồng ý.
Bà Tiết chỉ hận không thể dạy anh ta hết cả một đêm, ngày mai có thể kêu bọn họ đi xin thư kết hôn ngay.
Đại Quân khuyên bà ta: “Bà nội, cẩn thận dục tốc bất đạt, nóng vội hỏng việc.”
Bà Tiết: “Không sao, riêng vụ bón phân tưới nước này bà vẫn làm được.”
Bà ta kêu mấy người đàn ông ngủ sớm, còn mình thì tới bên ngoài phòng đông nghe lén.
Mẹ Cố biết đứa trẻ Cố Ngưng này da mặt mỏng, hiển nhiên sẽ không gọn gàng dứt khoát như bà Tiết làm với Tần Kiến Dân, mà vòng vo tam quốc hỏi Lâm Tô Diệp chuyện liên quan đến Tần Kiến Dân, gián tiếp cho Cố Ngưng hiểu một chút.
Lâm Tô Diệp và mẹ Cố cũng thân, hiển nhiên biết ý của bà ấy.