Chương 964: Không thể đổ cho thằng nhỏ được
Cô cũng không hề giấu diếm mà nói lại đơn giản những chuyện trùng hợp trước đây của Tần Kiến Dân: “Hai người nói xem Kiến Dân có oan ức hay không, đáng thương không? Chẳng vớt được gì, trước thì bị người chụp cho cái danh ba đời vợ, còn nói anh ấy là thiên sát cô tinh, khắc cha khắc mẹ khắc vợ.”
Mẹ Cố: “Còn không phải sao, thế này cũng không thể đổ cho thằng nhỏ được.”
Lâm Tô Diệp: “Dù sao anh ấy ở bên quê nhà cũng không tiện tìm được đối tượng, còn có người cố tình lan truyền tin đồn về anh ấy nữa.”
Mẹ Cố: “Vậy đừng tìm bên quê nữa, chúng ta tìm ở đây cho thằng nhỏ đi, có bao nhiêu cô gái tốt cơ mà.”
Lâm Tô Diệp: “Nhưng không phải Kiến Dân vẫn chưa bước qua được cái hố này sao, anh ấy luôn cảm thấy mình khắc cha khắc mẹ khắc vợ, không tốt với bên nhà gái nên hoàn toàn không muốn tìm.”
Con gái theo đuổi Tần Kiến Dân không ít, người dịu dàng xinh đẹp cũng không phải không có, cô không tin không có người nào lọt vào mắt xanh của anh ta.
Đến nay vẫn chưa thành chỉ sợ vẫn là vì trong lòng anh ta tự trách, không muốn liên lụy người ta.
Nếu như cả đời suôn sẻ còn được, nhưng lỡ như bên gái người ta có chuyện gì, vậy trong lòng anh ta chắc chắn sẽ tự trách, nghi ngờ, cảm thấy mình liên lụy đến bên gái.
Mẹ Cố và Lâm Tô Diệp kẻ xướng người họa, còn không quên quan sát Cố Ngưng, thấy cô ta trước thì lén cười bộ dáng hóng chuyện, đợi khi nghe tới Tần Kiến Dân khắc cha khắc mẹ khắc vợ, vẻ mặt của cô ta nghiêm túc hẳn lên, sau đó lại có hơi tức giận, đến hiện tại trông có vẻ hơi đồng cảm.
Mẹ Cố là người từng trải nên có thể nhìn ra rõ ràng, có đôi khi đồng cảm chính là mở đầu của hảo cảm.
Đương nhiên bà ấy sẽ không trực tiếp vạch trần Cố Ngưng, phải giữ lại thể diện cho con gái người ta, còn nữa, bạn nói thẳng ra lỡ như người ta không chấp nhận vậy cũng lúng túng bao nhiêu? Không còn đường nào xoay chuyển nữa sao?
Bà ta làm như vô tình hỏi Cố Ngưng: “Ngưng Ngưng, các cháu ở bộ đội, tổ chức không giới thiệu đối tượng cho các cháu sao?”
Cố Ngưng cũng hai mươi sáu rồi, không giới thiệu là chuyện không có khả năng, tổ chức chắc chắn có quan tâm đến.
Cố Ngưng vốn đang nghĩ đến chuyện của Tần Kiến Dân, lúc này nói đến mình lại có hơi ngại, cô ta trốn ra sau người Lâm Tô Diệp giả đò đang trải chăn, cười đáp: “Có, nhưng cháu từ chối rồi ạ.”
Cô ta sợ mẹ Cố truy hỏi, còn nghĩ sau đó nên ứng phó thế nào, cô ta có thể trực tiếp làm nũng và chơi xấu với mẹ ruột của mình nhưng với thím năm lại không thể.
Nhưng mẹ Cố cũng không hỏi tiếp, sẽ không khiến người ta cảm thấy lúng túng không biết phải làm thế nào, mà lại hỏi: “Vậy tổ chức không giới thiệu cho Kiến Dân sao? Nó còn trẻ tuổi, cũng lớn rồi chứ còn nhỏ gì đâu. Nó với tham mưu Tiết bằng tuổi mà con trai lớn của tham mưu Tiết người ta đã mười một tuổi rồi.”
Thím năm không hỏi mình lại nói đến Tần Kiến Dân, Cố Ngưng bật cười, vừa nhắc đến Tần Kiến Dân rõ ràng cô ta nói nhiều hơn.
Cô ta cười bảo: “Nào có chuyện không giới thiệu đâu? Anh ta vừa tới đã có một thủ trưởng nhìn trúng anh ta rồi, muốn giới thiệu con gái mình cho anh ta. Còn có con gái của thủ trưởng Lục cũng nhìn trúng tham mưu Tần, mời người tác hợp, tham mưu Tần sợ quá trốn tới bộ tác chiến không dám thò đầu ra ngoài.”
Mẹ Cố lại thở dài: “Ôi, đứa trẻ này thật đáng thương, nó lo số phận của mình sợ liên lụy đến người ta, thà rằng mình ế cả đời còn hơn.”
Bà ấy liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp nhận được tín hiệu của bà ấy, nghĩ cũng không tính là lừa người, rõ ràng Cố Ngưng này có hảo cảm với Tần Kiến Dân chỉ là không biết tại sao hai người lại có hơi mất tự nhiên.
Cô hỏi: “Kiến Dân quả thật nghĩ như vậy.”
Lúc trước nếu không phải anh ta nghĩ như thế thì anh ta đã sớm kết hôn rồi.
Mẹ Cố: “Kiến Dân là một người đàn ông tốt hiếm gặp đấy.”
Bà ấy nói với Cố Ngưng: “Ngưng Ngưng, sau này cháu an ủi thằng bé nhiều chút nhé, để nó đừng quá để ý đến mấy lời mê tín đó, phải dũng cảm nhìn về tương lai.”
Quân tâm và an ủi như thế cho dù có hơi mất tự nhiên nhưng dần dần mình cũng sẽ tiêu hóa được ấy mà.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười với Cố Ngưng: “A Ngưng lượng sức mà làm là được, Kiến Dân cũng không phải trẻ con, không yếu đuối như vậy đâu.”
Toa Toa lạ ôm cánh tay của Cố Ngưng: “Cô Ngưng, cha nuôi cháu thật sự đáng thương lắm. Cha cháu có đối tượng, chú cháu cũng có đối tượng, mà cha nuôi lại chưa có đối tượng.”