Chương 965: Càng ngày càng tò mò
Cô bé sinh ra đáng yêu và xinh xắn như thế, đôi mắt to đen láy giống như biết nói còn mang theo ánh nước long lanh, ai có thể từ chối được.
Cố Ngưng lập tức liên tục đồng ý chắc chắn sẽ giúp.
Toa Toa cọ gương mặt nhỏ lên lòng bàn tay của Cố Ngưng: “Cô Ngưng thật tốt, sau này nếu như cô có chuyện gì cứ việc dặn cha nuôi cháu, cháu sẽ nói cha phải nghe lời cô.”
Những lời nói trẻ con của Toa Toa thành công khiến Cố Ngưng ngại đỏ mặt.
Ở bộ đội và học viện quân sự người ta giới thiệu đối tượng cho cô ta nhưng cô ta cũng chưa bao giờ thấy xấu hổ mà đều quả quyết từ chối ngay.
Mẹ Cố trải đời hiển nhiên nhiều hơn bà Tiết, bà Tiết còn muốn giúp hai người nói rõ, nhưng mẹ Cố lại cảm thấy không cần.
Hai người đều là người thông minh, chỉ cần không phải nguyên tắc khác nhau, vậy những hiểu lầm khác hoặc là mâu thuẫn đều có thể gỡ bỏ và hóa giải.
Hai người đều có lời dặn dò của người lớn, ủy thác bọn họ quan tâm đến đối phương, vậy bọn họ cũng có lý do danh chính ngôn thuận quan tâm nhau, đúng không?
Mẹ Cố thấy phản ứng của Cố Ngưng cũng biết ổn thỏa rồi.
Bà ấy nháy mắt với Lâm Tô Diệp, kêu bọn họ nghỉ ngơi, còn bà ấy thì lại ra ngoài kéo bà Tiết về phòng nói chuyện riêng.
Lâm Tô Diệp không muốn khiến Cố Ngưng lúng túng hoặc cảm thấy bị người chỉ dẫn, dù sao cô ta cũng thông minh như vậy, sau khi mẹ Cố đi cô cũng không nói đến chuyện của Tần Kiến Dân nữa.
Cố Ngưng càng ngày càng tò mò về Tần Kiến Dân hơn.
Cô ta vốn rất quý mến Tần Kiến Dân, giáp mặt không tiện hỏi chuyện riêng của anh ta, nhưng vẫn lén lút quan tâm đến thông tin và thành tích của anh ta, lúc này mẹ Cố mở lời, cô ta đang nghe đến say mê, kết quả mẹ Cố lại chạy mất tiêu không nói nữa.
Cô ta lại ngại chủ động hỏi.
Ba người nằm xuống, mùa hè không cần phải đắp chăn bông mà đều đắp chăn mỏng hoặc drap giường.
Lâm Tô Diệp nói với Cố Ngưng: “A Ngưng, có đôi khi Kiến Dân rất ấu trĩ như trẻ con, nếu anh ấy vô tình đắc tội với em, em cứ việc mắng anh ấy, tuyệt đối đừng để trong lòng.”
Cố Ngưng cười đáp: “Kiến Dân rất chín chắn mà.”
Ngoại trừ việc xưng huynh gọi đệ với cha cô ta ra.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười.
Toa Toa nghĩ đến một chuyện chợt vụt cái bò dậy.
Lâm Tô Diệp tưởng cô bé muốn đi vệ sinh: “Bé ngoan muốn xuy xuy sao?”
Toa Toa: “Con biết cha nuôi ấu trĩ.”
Cô bé kể một chuyện cho Lâm Tô Diệp và Cố Ngưng nghe, đó là cô bé có nghe cha và cha nuôi gọi điện thoại.
Khi ấy Tần Kiến Dân ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gặp chút nguy hiểm, cuối cùng cũng chỉ có kinh sợ chứ không sao, anh ta gọi điện thoại cho Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực không hề an ủi anh ta mà kêu anh ta kể lại gặp phải chuyện gì trước, đã dùng cách gì để xử lý, xem có thể tối ưu hơn hay không.
Nói xong chuyện chính, Tần Kiến Dân bảo: “Lão Tiết, tôi sợ đến mức bây giờ tim tôi vẫn còn đang đập thình thịch đây này, cậu mau an ủi tôi đi.”
Tiết Minh Dực nói: “Con gái tôi đang ở đây, kêu con bé an ủi cậu nhé.” Thế sẽ không mất mặt.
Tần Kiến Dân lại thở dài: “Lão Tiết, cậu nói nhà tôi có mỗi mình tôi, nếu tôi mất rồi vậy cha mẹ tôi cũng không còn người viếng mộ nữa.”
Tiết Minh Dực: “Không sao, tôi sẽ đi.”
Tần Kiến Dân: “… Lão Tiết, cậu thể hiện tí đồng cảm giùm đi.”
Tiết Minh Dực: “Mau tìm một đối tượng đi.”
Tần Kiến Dân: “… Tiết móc mỉa, hay là cậu cho Tiểu Lĩnh làm con thừa tự của tôi đi, như vậy tôi không kết hôn vẫn có con trai.”
Tiết Minh Dực: “Muốn cho con thừa tự cũng nên cho chú, không phải Tiểu Lĩnh là em trai cậu sao?”
Tần Kiến Dân: “… Cũng được, chú Tiết, chú nói là được.”
Đây là chuyện tháng ba năm nay, trí nhớ của Toa Toa rất tốt, gần như không sai một chữ nào, còn có thể mô phỏng vài phần giọng điệu và thái độ của Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân.
Cô bé lúc thì đè thấp cổ họng học theo Tiết Minh Dực, lúc thì cười ha ha học theo Tần Kiến Dân, chọc Lâm Tô Diệp và Cố Ngưng không nhịn được cười.
Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan, chuyện từ khi nào, sao mẹ không biết?”
Toa Toa: “Cha con chắc chắn cảm thấy quá ấu trĩ nên không nói cho mẹ thôi.”
Khi ấy cô bé không nghe hiểu cha và cha nuôi đang nói gì, có hơi nghi ngờ có phải mình ngố quá không, sau này còn đặc biệt hỏi bà Tiết con thừa tự có nghĩa là gì.
Cố Ngưng thầm nghĩ đúng là ấu trĩ thật, ấu trĩ đến không chịu được, Tần Kiến Dân ở trước mặt cô ta xưa nay đều đứng đắn, chưa từng như vậy.