Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 966 - Chương 966. Thiên Sát Cô Tinh

Chương 966. Thiên sát cô tinh Chương 966. Thiên sát cô tinh

Chương 966: Thiên sát cô tinh

Xem ra anh ta đối với người có quan hệ đặc biệt tốt… mới lộ ra tính trẻ con như vậy.

Mình cả ngày nói móc anh ta, anh ta chắc chắn… sẽ phiền não.

Cũng không đúng, không phải tham mưu Tiết cũng nói móc anh ta sao? Cho nên anh ta hoàn toàn không tức giận.

Cô ta lúc thì cảm thấy anh ta đáng thương, lúc thì cảm thấy anh ta hài hước, lúc thì lại thấy bất bình thay anh ta, cảm thấy người đàn ông ưu tú như thế không nên bị hiểu lầm.

Thiên sát cô tinh gì đó đúng là vớ va vớ vẩn.

Cố Ngưng lại cảm thấy người nhà Tiết Minh Dực vừa lương thiện vừa tiến bộ, cũng không để ý mấy chuyện này, nếu như ở nhà người khác không biết đã để ý vai vế thế nào rồi.

Trưởng bối chính là trưởng bối, nào có thể xưng huynh gọi đệ? Đây là lý luận cương thường, không cho phép sai ở đâu cả.

Chẳng trách cha thích Tần Kiến Dân, xem ra trong xương cốt hai người này có hơi giống rồi.

Tần Kiến Dân và Cố Ngưng ở tỉnh thành hai ngày, anh ta cố tình đi thăm Mã Quốc Hoa và hai vị thủ trưởng khác, sau đó mới cùng Cố Ngưng ngồi xe lửa rời đi, tiếp tục ra biên giới.

Nhà họ Tiết hai ngày này vì đông người, Tần Kiến Dân lại muốn ở bên đám trẻ và bà Tiết nhiều hơn cho nên hai người cũng không có cơ hội nói chuyện riêng gì.

Nhưng hai người đều cảm giác được giữa bọn họ có thứ gì đó đang ngấm ngầm thay đổi.

Có khả năng vì có trưởng bối nhắc nhở cho nên khi quan tâm đối phương cũng không sợ người ta nói, cũng không có gì ngại ngùng, vì là trưởng bối kêu làm mà.

Sau khi sắp xếp toa giường nằm xong xuôi, Tần Kiến Dân phát hiện ra Cố Ngưng đang lén nhìn anh ta, trong ánh mắt lộ ra vẻ thương yêu còn mang theo chút cười nhạo.

Hai người họ đều ở giường dưới, hành khách giường giữa vẫn chưa lên nên bên này chỉ có mỗi hai người họ.

Anh ta đứng dậy đứng ở vị trí lối ra giường nằm, cánh tay dựa lên giường giữa: “Tham mưu Cố, cô có ý gì thế?”

Cố Ngưng khó nhịn được cười: “Sao nào?”

Tần Kiến Dân: “Có phải cô nắm được nhược điểm gì của tôi rồi không?”

Cố Ngưng nở nụ cười: “Tham mưu Tần có nhược điểm gì sợ người ta biết sao?”

Tần Kiến Dân nhướn mày: “Cũng rất nhiều đấy.”

Ví dụ như mình thân là quân nhân nhưng lúc nhỏ lại sợ đến lớn, chuyện này không thể cho người khác biết vì mất mặt lắm.

Cố Ngưng muốn ra hành lang đi dạo một chút lại bị Tần Kiến Dân chắn đường.

Tần Kiến Dân đứng ở lối ra, chân dài tùy tiện duỗi ra đã có thể cản đường rồi, cô ta muốn đi qua phải chèn qua từ bên cạnh anh ta.

Cố Ngưng cảm nhận được sự ấu trĩ của anh ta rồi.

Thế này có khác gì với học sinh tiểu học đâu!

Tần Kiến Dân: “Nào, thành thật thẳng thắn với nhau đi, cô đã rót bùa mê thuốc lú gì cho đám người chị dâu tôi khiến bọn họ bán đứng tôi vậy?”

Cố Ngưng cười ngặt nghẽo, cô ta dứt khoát không ra ngoài nữa, mà ngồi xuống giường dưới, lấy sách vẫn chưa đọc xong tiếp tục đọc.

Tần Kiến Dân thấy trên mặt cô ta mang theo ý cười nghiền ngẫm, gương mặt xinh đẹp như hoa, nét mặt tự mang theo vẻ phong tình, lập tức thấy trong lòng rung động.

Hỏng rồi!

Vậy mà anh ta lại cảm thấy tham mưu Cố rất đáng yêu!

Anh ta ho khan một tiếng: “Tôi đi rót nước!”

Sau khi Tần Kiến Dân và Cố Ngưng đi, bà Tiết vẫn còn lải nhải với Lâm Tô Diệp: “Lúc hai đứa nó đi thân thiết hơn lúc mới tới nhiều rồi đúng không?”

Lâm Tô Diệp: “Chắc luôn ạ.”

Lúc Tần Kiến Dân và Cố Ngưng tới, hai người vẫn rất để ý giữ khoảng cách, nhưng khi đi hai người lại đi gần nhau hơn trước kia, hơn nữa còn lén nhìn đối phương.

Bà Tiết cũng yên lòng rồi: “Vậy tốt quá rồi.”

Lâm Tô Diệp: “Mẹ, tối nay con sẽ về muộn một chút, mọi người cứ ăn cơm trước đi, không cần đợi con.”

Đợt này cô và đám người Hoàng Hiển Ninh phải giao vài bản thảo, tranh cho mấy đơn vị cũng phải giao, ngoài ra liên hoàn họa bên chủ nhiệm Tào cũng phải giao ba quyển, còn có đoàn kịch ủy thác cho cô và Hoàng Hiển Ninh vẽ mấy tấm áp phích cũng phải giao nốt.

Cô phát hiện ra làm việc chung với Hoàng Hiển Ninh tiến bộ rất nhanh.

Hoàng Hiển Ninh kiên nhẫn, chỉ dẫn kiến thức chuyên nghiệp cũng rất trọng điểm, còn có thể cho cô phương pháp hiệu quả nữa.

Chỉ cần cô làm theo yêu cầu của anh ta, đạt đến tiêu chuẩn của anh ta, thì tiến bộ của cô sẽ rất nhanh.

Hoàng Hiển Ninh không sợ cô kiêu căng chút nào, chỉ cần có tiến bộ sẽ khen cô, hơn nữa khen rất đúng, không hề rỗng tuếch tí nào.

Niềm hăng hái của Lâm Tô Diệp đối với việc học cũng rất đủ.

Bình Luận (0)
Comment