Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 967 - Chương 967. Giai Đoạn Chờ Đợi

Chương 967. Giai đoạn chờ đợi Chương 967. Giai đoạn chờ đợi

Chương 967: Giai đoạn chờ đợi

Sau khi Chu Tiểu Quyên bị đưa đi, cha mẹ và em trai em gái của cô ta cũng tới trường học làm loạn, nhưng không phải bọn họ vì muốn đón Chu Tiểu Quyên về nhà mà là muốn trường học phải bồi thường, thậm chí còn muốn trường học đền một công việc cho nhà họ Chu.

Lý Quế Trân trực tiếp đuổi bọn họ cút hết, còn dám tới cổng sẽ bắt bọn họ lại.

Mà chỗ dựa của Chu Tiểu Quyên đã bị bắt lại thẩm tra, anh ta không những có quan hệ nam nữ không đứng đắn với Chu Tiểu Quyên mà còn cặp với bốn người khác nữa. Có học sinh có viên chức, anh ta còn bị tra ra các tội như nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm, ỷ vào quyền hành mưu tính chuyện riêng, cuối cùng bị cách chức điều tra, khai trừ khỏi Đảng, phán tội mười năm tống ra nông trường cải tạo lao động.

Sau khi người đó bị bắt lại, Lý Quế Trân trình báo cáo lên ủy ban cách mạng trường học liên quan đến việc Hoàng Hiển Ninh công tác nghiêm túc, cải tạo tốt, đề nghị tiến hành sửa lại án sai cho anh ta.

Cha mẹ anh ta có khả năng tạm thời không có cách nào sửa lại án sai, nhưng Hoàng Hiển Ninh thì vẫn được.

Ủy ban cách mạng trường học thông qua lá đơn của Lý Quế Trân, sau đó lãnh đạo trường học ký, lại trình thư xin lên ủy ban giáo dục khu, ủy ban giáo dục thành phố và ủy ban cách mạng thành phố.

Bây giờ đang trong giai đoạn chờ đợi.

Mọi người đều rất mừng cho Hoàng HIển Ninh nhưng bản thân anh ta lại trông rất thong thả ung dung, thật sự không để ý đến.

Bây giờ Hoàng Vĩ và Chu Tiểu Quyên đều đã cút, trường học không còn người nào dám bắt nạt và chèn ép anh ta nữa. Thái độ của Lý Quế Trân đối với anh ta cũng từ không xen vào chuyện của người khác trước đây đến chủ động xin giúp anh ta được sửa lại án sai, phúc lợi và đãi ngộ nên có cũng cho anh ta hết.

Nhưng anh ta cũng không biết ơn Lý Quế Trân, trong lòng chỉ nhớ Lâm Tô Diệp tốt.

Nếu không phải có Lâm Tô Diệp thì mưa gió quá nhiều, tất sẽ có dông bão.

Tường hoa, giàn hoa, hàng rào hoa nhà Lâm Tô Diệp ngược lại càng lúc càng phát triển tươi tốt, trong lá cây xanh ngắt nở rộ những đóa hoa rực rỡ sắc màu, to như cái miệng bát, rực rỡ gấm hoa, hoa nhỏ thì lại càng thích huyên náo, chen chúc túm tụm với nhau.

Thế này cũng nghiễm nhiên trở thành một phong cảnh trong đại viện, không ít người nghe danh tới đây tham quan, còn có người tới muốn xin chiết cành xin gốc hoặc là đâm nhánh mang về trồng, cũng có người lấy của mình để trao đổi.

Bà Tiết đều thỏa mãn bọn họ hết.

Sau khi dùng áo len ngoại giao xong, bà Tiết dựa vào hoa cỏ lại nổi tiếng một phen ở đại viện này và vài đại viện gần đó.

Mấy bà cụ ông cụ ở đại viện hải quân có hoạt động đều sẽ đặc biệt mời bà ta đi.

Hôm ấy mười một giờ, bà Tiết mua rau của người nông dân gần đó bên đường về nhà, vừa đến nhà thấy hai con gà mái nhỏ chuồn ra khỏi chuồng gà, vừa bay quanh sân vừa kêu “cục tác cục tác, cục cục tác.”

Bà Tiết mừng rỡ vội vàng chạy vào xem: “Đẻ trứng rồi.”

Đào Hồng Anh ở nhà bên nhìn qua hàng rào mà nóng cả mắt: “Bác gái, bác lợi hại thật đấy, mới mấy tháng mà con gà này đã đẻ trứng rồi sao? Nhà bọn cháu vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.”

Ba mươi con gà của nhà Đào Hồng Anh chết gần hết chỉ còn lại mười ba con, không biết sau đó còn chết nữa không, dù sao cũng không có dấu hiệu đẻ trứng.

Ba mươi con gà của bà Tiết vẫn còn hai mươi lăm con, đã bắt đầu đẻ trứng.

Bà Tiết cười ha ha: “Cô phải chịu cho bọn nó ăn cơ.”

Bà ta mua rau thuận tiện xin lá rau hỏng về ném vào trong chuồng gà, bên trên còn có sâu nữa.

Sân lớn phun thuốc nhưng bà ta đặc biệt không cho phun vào luống rau trong sân nhà mình, để nó sinh sâu cho gà mổ thoải mái.

Bà ta còn kêu anh ba Tiết mang lương thực vụn không có cách nào ăn được ở quê lên đây cho gà của bà ta ăn, còn đặc biệt mua ít bã đậu cho ăn kèm nên gà nhà bà ta ăn khác hẳn với nhà hàng xóm.

Bà ta nghe động tĩnh nhà bên: “Diễm Lệ nhà các cô đang nấu cơm sao?”

Đào Hồng Anh vui khi thấy người gặp họa: “Đúng rồi ạ.”

Lâm Uyển Tinh tìm người giúp việc nhưng theo quan điểm của Đào Hồng Anh cứ như tuyển phi ấy, còn có thể sĩ diện hơn cả mình.

Cô ta chọn trúng gia đình không có công việc gần đây nhưng sau đó cảm thấy gần quá không hay, lại chọn trúng một hộ nông dân phía tây thành phố rồi lại cảm thấy không biết rõ nguồn gốc không an toàn, cuối cùng kêu nhà mẹ đẻ giúp tìm.

Người năm mươi tuổi thì cô ta chê tuổi lớn, làm việc không lanh lợi hoặc không để ý vệ sinh.

Bình Luận (0)
Comment