Chương 968: Đồn ra ngoài không phải khiến người chê cười hay sao?
Người ba mươi bốn mươi tuổi thì cô ta chê tay chân có khả năng không sạch sẽ, sẽ trộm đồ ăn của nhà mình mang về trợ cấp cho gia đình.
Người hơn hai mươi tuổi có khả năng tâm nhãn nhiều, dục vọng nhiều, đến khi đó khó tránh khỏi thị phi.
Dù sao có kiểu gì cũng không hài lòng được.
Cuối cùng cô ta đích thân chạy một chuyến về Lâm Gia Đồn tự mình phỏng vấn, đáng tiếc chẳng có ai làm vừa lòng cô ta được, cuối cùng miễn cưỡng chọn một cô gái thôn quê mười tám tuổi, tên là Lưu Diễm Lệ, người cùng họ với Lưu Hạ Nham.
Lưu Diễm Lệ quanh năm làm việc đồng áng, tay chân nhanh nhẹn con người cũng cần mẫn, có thể dọn dẹp nhà cửa hợp với yêu cầu của Lâm Uyển Tinh, đáng tiếc là nấu nướng vô cùng bình thường.
Lưu Diễm Lệ dựa theo vai vế trong thôn nên gọi Lâm Uyển Tinh và Lâm Tô Diệp là chị, nhưng Lâm Uyển Tinh không cho phép cô ta gọi mình là chị, mà kêu gọi là cô Lâm.
Lưu Diễm Lệ ở nhà vẫn luôn sống ngày tháng khổ kinh khủng, biết nấu cơm không có nghĩa có tài nấu nướng, cô ta chỉ biết nhào bột làm bánh canh, mì, dưa muối, cháo, chỉ cần nấu chín chứ có ngon hay không cũng hên xui.
Lâm Uyển Tinh dạy cô ta thái rau và xào rau, cô ta học ngược lại cũng được, chỉ là kẹt sỉ, không nỡ bỏ thêm dầu và gia vị vào.
Cô ta trộm tự chế ra khăn lau dầu, mỗi lần xào rau là thấm một ít dầu, lau một vòng vào chảo rồi ném rau vào tùy tiện đảo vài ba cái lại cho nước vô.
Sau khi Lâm Uyển Tinh phát hiện ra tức đến mức trước mắt tối sầm, cái khăn đó có bẩn hay không, bên trên có bao nhiêu vi khuẩn đây?
Đồn ra ngoài không phải khiến người chê cười hay sao?
Lâm Uyển Tinh kêu cô ta đừng keo kiệt như thế, kết quả cô ta lại học một chiêu khác ở nhà ăn, nấu chín thức ăn rồi rưới ít dầu lên trên, thoạt nhìn nhiều dầu là được.
Dù sao Đào Hồng Anh cũng nói cô ta cũng không quan tâm nấu món gì, cuối cùng cho ra toàn là món đen sì sì, nát tươm như xơ mướp, sợ nấu không chín nên hầm cho nát luôn.
Nếu là đậu phụ và cà tím thôi thì cũng được đi, nhưng còn mấy thứ như rau xanh và dưa chuột hiển nhiên sẽ không ngon rồi.
Bà Tiết có ấn tượng không tồi về cô gái nông thôn này, bộ dáng đoan chính kiên nhẫn, tính cách cởi mở, rất thích cười, Lâm Uyển Tinh dạy cô ta cô ta cũng lập tức sửa ngay chứ chưa bao giờ tự ái.
Cô gái này vô cùng cần mẫn, tay chân lanh lợi, dọn dẹp vệ sinh nhà họ Cát còn dọn luôn con đường trước cửa, quét từ đầu này đến đầu kia, chủ động quét luôn đất cho bà Tiết, còn giúp người khác gánh nước nữa.
Cô gái này chỗ nào cũng tốt hết, chỉ là học nấu cơm không ổn, không ít lần bị mắng.
Bà Tiết đang rửa rau nấu cơm đây, nghe thấy nhà bên truyền tới tiếng quát tháo của Lâm Uyển Tinh: “Lưu Diễm Lệ, cô không muốn làm thì cút ngay! Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, rau xanh xào thôi là được, đừng thêm nước vào!”
Bà Tiết không nhịn được mà bật cười, nhanh tay nhanh chân xúc rau xanh trong nồi mình ra, ôi, xanh như ngọc lại bóng ánh dầu, trông thôi đã phát thèm lên được, Đại Quân thích ăn nhất.
Ngày thường Lâm Uyển Tinh trông thì dịu dàng, yên tĩnh nho nhã, nói chuyện với ai cũng nhỏ nhẹ, Lưu Diễm Lệ này phải cố chấp cỡ nào mới khiến cô ta tức thành ra như thế?
Bà Tiết còn hầm canh cá trích đậu phụ, mùa này nước mưa nhiều mà cá cũng nhiều. Nhưng cá trích nhiều xương, bà Tiết sợ các cháu hóc nên lần nào cũng hầm nát nhừ, thịt cá tách hẳn ra, xương cũng tự động lộ ra ngoài, lúc đám trẻ ăn có thể nhìn thấy cho nên không bị hóc nữa.
Đào Hồng Anh nhà bên đã dẫn các con tới nhà ăn ăn cơm, Cát Chính Hùng đi đến cổng nghe thấy Lâm Uyển Tinh dạy dỗ người giúp việc trẻ cũng biết chưa nấu xong cơm, cũng lặng lẽ quay đầu đi tới nhà ăn xử lý.
Lâm Uyển Tinh bị người giúp việc trẻ chọc tức muốn nổ đom đóm mắt, quát cô ta: “Rốt cuộc cô bị làm sao thế hả? Rõ ràng biết hết nhưng tại sao không làm theo?”
Thái rau học rất ra gì nhưng vừa xào đã biến dạng ngay?
Lưu Diễm Lệ không phải loại người lén lười, tay chân vụng về, miệng tham đó, bằng không Lâm Uyển Tinh cũng sẽ không chọn trúng cô ta.
Nào có ngờ ở quê kiểm tra rất ổn thỏa, đến đây mới phát hiện ra người này thần kinh cỡ nào.
Lưu Diễm Lệ cũng oan ức: “… Không thêm nước không phải… sẽ khét sao?”
Lâm Uyển Tinh sắp bị cô ta chọc tức chết rồi: “Tôi đã thị phạm bao nhiêu lần cho cô rồi hả? Cô nhìn đi!”