Chương 969: Dầu
Cô ta kêu Hồ Tiểu Mẫn nhóm lửa: “Sợ khét nồi thì cô cho nhỏ lửa thôi, bỏ một thìa dầu vào, cho hành tỏi gừng vào rồi bỏ rau xanh vào sau, đảo vài lần biến màu cho chín là được.”
Cô ta múc rau xanh ra ngoài, màu xanh như ngọc, trông mà rất đẹp mắt.
Cô ta lại kêu Lưu Diễm Lệ xào một đĩa rau xanh khác.
Lưu Diễm Lệ dùng thìa nhỏ từng giọt dầu vào.
Lâm Uyển Tinh cảm thấy trước mắt tối đen như mực: “Thìa không lớn, cô cứ múc một thìa cũng không sao! Nhà tôi không giống nhà cô, quanh năm không ăn được nổi hai lạng dầu!”
Trước đây ở nhà cô ta muốn ăn dầu còn thành vấn đề, nhưng bây giờ cô ta đã gả cho Cát Chính Hùng rồi, ông ta là thủ trưởng có các loại trợ cấp thêm làm sao còn thiếu dầu được nữa!
Tuy rằng không thể cả ngày xào đồ như nhà họ Lam đó nhưng không đến mức xào rau chỉ cho mỗi một giọt dầu!
Nếu còn thiếu cái ăn cái mặc, cô ta cần gì phải gả cho Cát Chính Hùng!
Cô ta nhìn Lưu Diễm Lệ múc một thìa đang rắc ở đó, nhỏ từng giọt dầu vào một khiến cô ta tức điên lên chửi: “Đổ vào!”
Lưu Diễm Lệ bị cô ta dọa giật nảy mình, lỡ tay đổ hẳn một thìa dầu vào, tiếc của đến mức mặt mày cô ta nhăn như khổ qua, biểu cảm đau đớn như thể một thìa dầu đó là múc từ trong tim cô ta ra vậy.
Cô ta lại phải xem lửa to hay nhỏ, rồi lại phải đổ rau vào, tay chân bận rộn, cuối cùng thành công xào cháy rau.
Cô ta ở nhà nấu cơm xưa nay không cần lo lửa to hay nhỏ, dù sao cứ thêm nước đậy vung vào ninh thôi.
Một thìa dầu một đĩa rau, Lưu Diễm Lệ lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Lâm Uyển Tinh vốn còn tiếc một thìa dầu đó, kết quả thấy Lưu Diễm Lệ như thế, cô ta chỉ có nước tức bốc khói thôi.
Cô ta thật sự sắp tức chết luôn rồi mất!
Sao cô ta lại xui xẻo như thế, làm gì cũng không thuận lợi!
Cô ta vừa tức đã kêu Lưu Diễm Lệ ăn sạch đĩa rau đó, còn mình, Hồ Vệ Đông và Hồ Tiểu Mẫn ăn một đĩa khác.
Lưu Diễm Lệ cũng không để tâm, cháy nát thì đã sao, một thìa dầu lận!
Cô ta ở nhà quanh năm suốt tháng không ăn được bao nhiêu dầu!
Lúc ăn cơm nhà bên cạnh còn truyền tới tiếng hô kinh ngạc và giòn tan của Tiểu Lĩnh về canh cá.
Hồ Vệ Đông sa sầm mặt mũi, đã liên tiếp ba bốn ngày nhà mình không thể ăn uống tử tế, chỉ toàn đối phó cho qua, cứ tiếp tục như vậy nó cũng không chịu nổi nữa.
Còn có nhà họ Tiết bị làm sao vậy?
Giữa trưa nắng cháy bọn họ còn chạy ra sân ăn cơm? Coi mày có nóng chết không nhé!
Lâm Uyển Tinh có lòng muốn đuổi Lưu Diễm Lệ về, nhưng nể mặt cô ta dọn dẹp nhà cửa trong ngoài gọn gàng sạch sẽ, đồ dùng gia đình cũng được lau chùi sáng bóng, sân nhà được quét dọn ngay cả một chiếc lá cây cũng chẳng còn, càng đừng nói đến cứt gà, cô ta lại nghĩ vẫn nên cho cơ hội nữa vậy.
Lại dạy hai ngày nữa, nếu còn không học được cách nấu cơm thì phải dùng roi quất vậy.
“Tối nay chúng tôi không về nhà ăn cơm, tự cô học cách xào rau cho tốt đi.”
Học được cách xào rau xanh thì những cái khác cũng sẽ biết.
Cô ta không hề nghi ngờ Lưu Diễm Lệ sẽ trộm hay là lãng phí một chút nào, chỉ cầu đừng kẹt sỉ như vậy là được!
Trời tháng sáu như mặt trẻ con, buổi trưa còn nóng như đổ lửa mà buổi chiều đã đổ cơn mưa rào ngay.
Buổi chiều khi tan học Lâm Tô Diệp thấy bên ngoài vẫn còn mưa cũng có hơi khó xử.
Hoàng Hiển Ninh: “Mùa hè mưa nhiều, có đôi khi sẽ mưa cả ngày, đạp xe đạp không tiện, hay là cô xin trường một phòng ký túc xá đi.”
Lâm Tô Diệp muốn xin ký túc xá vẫn rất thuận tiện, trường học chắc chắn sẽ phê duyệt.
Nhưng cô lại có cân nhắc. Lúc đầu cô vào đây mượn cớ là học bổ túc, tính chất tương tự với lớp học ban đêm, có thể tốn tiền ăn cơm ở nhà ăn nhưng không có trợ cấp sinh viên, cũng không được sắp xếp ký túc xá.
Vì có sinh viên mới nhập học nên ký túc xá trường học khá thiếu thốn.
Cô vẫn luôn rất để ý mấy chuyện nhỏ này, sợ không biết khi nào sẽ có người dựa vào lấy mấy chuyện này làm cái cớ tấn công Tiết Minh Dực.
Bình thường cho dù trời đổ mưa to tuyết lớn, cô cũng chưa từng gọi điện cho Quách Trừng sắp xếp xe tới đón mình.
Cô cười đáp: “Lát nữa chắc hẳn sẽ ngớt thôi.”
Quả nhiên mưa cũng nhỏ dần.
Lâm Tô Diệp tạm biệt đám người Hoàng Hiển Ninh và đạp xe về nhà.