Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 970 - Chương 970. Trước Đó Cũng Không Cảm Thấy Con Đường Này Tệ Như Vậy?

Chương 970. Trước đó cũng không cảm thấy con đường này tệ như vậy? Chương 970. Trước đó cũng không cảm thấy con đường này tệ như vậy?

Chương 970: Trước đó cũng không cảm thấy con đường này tệ như vậy?

Cho dù đã là năm bảy tám nhưng đường cái rải nhựa đã hoàn thành ở tỉnh thành cũng không nhiều cho lắm, chỉ có cơ quan và đại viện quân khu gần đây mới rải nhựa đường, còn phần lớn những khu vực khác vẫn là đường đá, đường xỉ than đá thậm chí là đường đất.

Lúc đổ mưa cũng khá rắc rối, có vài con đường sẽ bị kẹt xe, lún bánh, xe đạp đi qua còn bám đầy bùn vào bánh xe, thậm chí bánh xe còn lún vào không nhấc ra được.

Ví dụ như lúc này, Lâm Tô Diệp mới đầu đạp thuận theo ven đường cũng không sao, dần dần mặt đường lại càng lúc càng nhũn, càng ngày càng lầy lội, cuối cùng cô lún vào trong luôn.

Đoạn đường này địa thế hơi thấp, nước mưa chảy xuống lại ngấm vào trong, mặt đường cũng đầy vũng nước.

Lâm Tô Diệp: “…”

Trước đó cũng không cảm thấy con đường này tệ như vậy?

Bình thường cô trông mặt đường bằng phẳng, cảm giác hoàn toàn vững chắc không kém gì đường bê tông, kết quả bị nước mưa ngâm đã lộ ra vấn đề.

Ngoại trừ Lâm Tô Diệp còn có người khác cũng bị lún bánh, nhưng sức người ta lớn, xuống xe đẩy ra khỏi bùn ra được, đàn ông trực tiếp cởi giày xắn ống quần khiêng xe đạp lên vai đi băng qua.

Lâm Tô Diệp nhìn mà rất ngưỡng mộ.

Sức cô yếu, xe đạp lún vào không tài nào đẩy ra được.

Cô cởi giày da xuống treo trên tay vịn, dùng sức từ đời cha sinh mẹ đẻ vẫn không đẩy ra được.

Thế này cũng xấu hổ quá.

Có đồng chí nam nhìn thấy muốn đi lên giúp cô.

Nhưng đúng lúc này, một cô gái có gương mặt phơi nắng đến đỏ hồng, trên gương mặt tràn đầy ánh sáng của sức sống thanh xuân đi chân đất qua: “Chị Tô Diệp, để em đẩy giúp chị.”

Lâm Tô Diệp thấy cô gái này trông có hơi quen mắt.

Lưu Diễm Lệ cười bảo: “Em đây, Tiểu Diễm Lệ đây, cha em là Lưu đầu to, bây giờ em đang làm người giúp việc ở nhà cô Lâm đó.”

Lâm Tô Diệp lập tức nhớ ra ngay, đây chính là con gái nhà họ Lưu ở Lâm Gia Đồn, lúc Lâm Tô Diệp lấy chồng cô ta mới chỉ là một bé gái nhỏ, chớp mắt cái cũng đã lớn phổng phao như vậy rồi.

Gần đây Lâm Tô Diệp đi sớm về khuya bận rộn công việc nên vẫn chưa chính thức nhìn thấy người giúp việc nhà họ Cát thuê tới.

Lưu Diễm Lệ cười bảo: “Mỗi lần chị Tô Diệp về nhà mẹ đẻ em đều thấy chị hết đó, chỉ là ngại chào hỏi chị quá.”

Cô ta giúp Lâm Tô Diệp đẩy xe đạp đi.

Lâm Tô Diệp cảm ơn, vội vàng kiễng chân đi qua, cô sợ giẫm vào đá nhỏ hoặc là gạch vụn gì đó sẽ đau chân.

Vòng đến chỗ đường đi tốt hơn, Lưu Diễm Lệ thấy đôi chân trắng nõn mềm mại của Lâm Tô Diệp dính bùn, bên ngoài đôi giày da treo trên xe cũng dính nước bùn nhưng bên trong lại sạch sẽ đẹp đẽ, nếu như trực tiếp đi vào phỏng chừng sẽ hỏng mất.

Cô ta mới bảo: “Chị Tô Diệp, em đưa chị về nhé.”

Lâm Tô Diệp: “Vậy có làm lỡ việc của cô không?”

Lưu Diễm Lệ: “Không sao, chiều nay em giặt quần áo xong không chịu được nhàn mới ra ngoài đi dạo xem có gì làm được không thôi.”

Cô ta cọ chân mình lên bãi cỏ bên đường rồi đi giày vải vào, sau đó đạp xe lai Lâm Tô Diệp về nhà.

Trên đường Lưu Diễm Lệ nói với Lâm Tô Diệp thấy Lưu Hạ Nham và anh ba Tiết cùng nhau làm ăn buôn bán nhỏ, cô ta cũng rất nóng mắt, muốn đi làm chung với bọn họ, nhưng bọn họ nói cô ta là con gái, làm việc chung không tiện nên sống chết không chịu dẫn cô ta theo.

Cô ta có lòng tự mình làm nhưng lại không có tiền vốn, hơn nữa một cô gái chạy qua chạy lại dễ gặp cướp đường, không những bị cướp mà còn bị tai tiếng, cô ta cũng không dám mạo hiểm.

Cha mẹ cô ta một lòng thu xếp cho cô ta gả đi, cũng mặc kệ cô ta có vui lòng hay không, chỉ muốn kiếm sính lễ cho em trai cô ta lấy được vợ.

Cô ta nghe nói Lâm Uyển Tinh về quê tìm người giúp việc nên chạy tới thử, vì cô ta cần mẫn lanh lợi, một mình có thể ôm đồm toàn bộ việc nhà trong nhà nên được chọn trúng.

Lâm Uyển Tinh nói bao ăn bao ở, mới đầu một tháng cho năm đồng tiền, đợi sau này nhanh nhẹn có thể tăng lên tám đồng, cuối năm còn có thể cho mấy tấc vải và phiếu lương mười cân.

Đáng tiếc số tiền và đồ này đều phải đưa cho cha mẹ cô ta, chứ cô ta không được giữ lại một đồng nào cả.

Nói như vậy, nếu Lâm Uyển Tinh đuổi cô ta về, trên người cô ta không có một xu nào hết, muốn về nhà cũng phải xin cơm dọc đường mới được.

Lâm Tô Diệp: “Cô học được cách nấu cơm chưa?”

Bình Luận (0)
Comment