Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 971 - Chương 971. Chẳng Biết Phải Làm Sao Nữa

Chương 971. Chẳng biết phải làm sao nữa Chương 971. Chẳng biết phải làm sao nữa

Chương 971: Chẳng biết phải làm sao nữa

Nghe bà Tiết nói Lâm Uyển Tinh ở nhà bên cả ngày mắng người giúp việc không biết nấu cơm.

Lưu Diễm Lệ: “Em biết nấu cơm mà, chỉ là… xào rau không được. Một đĩa rau một thìa dầu cũng lãng phí quá, ở nhà bọn em một chảo rau chưa bỏ được mấy giọt dầu.”

Lâm Tô Diệp: “Cô làm bảo mẫu cho nhà người ta thì phải nghe theo yêu cầu của chủ nhà, dù sao dầu cũng là của nhà cô ta, không lãng phí đồ của cô.”

Lưu Diễm Lệ: “Em cũng biết, nhưng… lúc cho dầu vào tiếc của quá, không đành lòng nổi, cũng chẳng biết phải làm sao nữa.”

Lâm Tô Diệp bật cười.

Lưu Diễm Lệ có hơi ngại ngùng, vội vàng xe đạp, còn đạp nhanh hơn bản thân Lâm Tô Diệp nhiều.

Về đến cổng nhà, Lâm Tô Diệp xuống xe, thấy Lâm Uyển Tinh đang đứng ở cổng nhà họ Cát nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng.

Chà, ánh mắt này, cô đang bắt gian hay đang làm gì thế?

Lưu Diễm Lệ thấy ánh mắt của Lâm Uyển Tinh không tốt, sợ cô ta tưởng mình lén lười mới lớn tiếng hô: “Cô Lâm, tôi giặt xong quần áo ra ngoài tìm rau rẻ với trứng gà, dọc đường gặp chị Tô Diệp nên đi nhờ xe về thôi.”

Cô Lâm?

Lâm Tô Diệp suýt thì bật cười, nhanh chóng tạm biệt Lưu Diễm Lệ rồi đẩy xe đạp vào trong sân.

Toa Toa đang ở trong sân đợi cô, thấy Lâm Tô Diệp đi chân đất vội vàng hai tay cầm gáo nước múc nước cho cô rửa chân.

Lâm Tô Diệp rửa sạch chân tay, lau khô rồi đi giày da vào, dẫn Toa Toa vào nhà.

Trước khi vào nhà, cô nghe thấy Lâm Uyển Tinh đè thấp giọng nói, nổi giận đùng đùng chửi Lưu Diễm Lệ: “Cái thứ ăn cây táo rào cây sung, tôi kêu cô tới đây làm người giúp việc chứ không phải kêu cô ra ngoài chơi với người khác!”

Lâm Tô Diệp sững sờ, không phải điềm đạm ôn hòa, dịu dàng nho nhã là danh từ của Lâm Uyển Tinh hay sao, sao có thể dùng thái độ thô tục mà cô ta coi thường nhất để mắng người vậy?

Xem ra lên làm vợ thủ trưởng tính cách cũng thay đổi quá nhỉ.

Liên tiếp vài ngày, Lâm Tô Diệp tan học đều có thể gặp được Lưu Diễm Lệ ra ngoài đi dạo.

Cô còn nghĩ cho Lưu Diễm Lệ, nếu Lâm Uyển Tinh đã biết chửi như thế vậy dứt khoát kêu cô ta đừng về chung với mình nữa, nhưng Lưu Diễm Lệ lại không hề để ý.

Sau vài lần như thế, đột nhiên Lâm Tô Diệp cũng thẩm ra vị rồi… Lưu Diễm Lệ đang cố tình tiếp cận mình?

Ngày đó trên đường tan học lại gặp cô ta thêm lần nữa, Lâm Tô Diệp trực tiếp hỏi cô ta: “Diễm Lệ, có phải cô có chuyện gì cần chị giúp không?”

Lưu Diễm Lệ là người cùng họ với Lưu Hạ Nham, nếu sự việc không rắc rối hiển nhiên cô cũng bằng lòng giúp đỡ.

Lưu Diễm Lệ lại hơi ngại ngùng, dùng sức xoa gò má phơi nắng đến hồng lên này của mình: “Chị Tô Diệp, em… em nói rồi chị đừng chê cười em nhé.”

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Vậy cô phải nói ra trước đã, nghe rồi chị mới có thể quyết định có chê cười cô không chứ.”

Lưu Diễm Lệ cười ha ha, cô ta nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý đến bọn họ mới đáp: “Chị Tô Diệp, anh ba nhà các chị không có đối tượng phải không?”

Lâm Tô Diệp nhìn cô ta với vẻ ngạc nhiên: “Cô muốn… giới thiệu đối tượng cho thằng ba nhà bọn chị sao?”

Anh ba Tiết sau khi ly hôn năm đầu tiên không có suy nghĩ tìm đối tượng, nhưng năm ngoái bà Tiết đã kêu Tôn Triển Anh và những người khác lo liệu cho anh ta, xem mắt hơn nửa năm cũng có người mà đôi bên đều vừa ý, nhưng không biết tại sao cuối cùng không thành.

Bà Tiết hỏi anh ta thì anh ta cũng không nói ra được nguyên cớ, sau đó dứt khoát không muốn xem mắt nữa, nói muốn kiếm tiền chung với Lưu Hạ Nham trước đã.

Tuy rằng Lưu Diễm Lệ xấu hổ nhưng cũng không cản trở cô ta nói ra chuyện kinh người, cô ta đỏ mặt, bả vai hơi nhô lên, cười đáp: “Chị Tô Diệp, chị cảm thấy em thế nào?”

Lâm Tô Diệp: “?”

Có thế nào Lâm Tô Diệp cũng không ngờ Lưu Diễm Lệ lại tự tiến cử mình đấy, còn nghĩ cô ta muốn giới thiệu chị gái cho anh ba Tiết nữa cơ.

Dù sao Lưu Diễm Lệ cũng mới mười tám tuổi, chưa từng kết hôn, tuy rằng không xinh đẹp bao nhiêu nhưng thắng ở cái thanh xuân mơn mởn, bộ dáng thuộc kiểu càng nhìn càng ưng mắt.

Anh ba Tiết thì lại kết hôn lần hai chứ.

Lưu Diễm Lệ nói ra rồi cũng không còn xấu hổ đến vậy nữa, cô ta hào phóng bảo: “Chị Tô Diệp, chị thấy em nói có đúng không ạ. Anh ba Tiết nhà các chị chắc chắn vẫn đang tìm đối tượng, cha mẹ em cũng vội giục em lấy chồng. Em nghĩ thay vì gả cho một người đàn ông không quen thân gì còn không bằng lấy một người biết rõ gốc gác.”

Trong lúc nhất thời Lâm Tô Diệp không biết nên nói gì, chỉ nhìn cô ta.

Bình Luận (0)
Comment