Chương 972: Đuổi cô ta đi! 1
Lưu Diễm Lệ nói tiếp: “Chị Tô Diệp, anh ba nhà các chị là người hài hước, tính cách ôn hòa, cần mẫn siêng năng, lương thiện miệng ngọt, còn biết làm ăn buôn bán nữa, nếu em gả cho anh ấy chắc chắn không cần lo anh ấy đánh vợ. Em cũng không để anh ấy chịu thiệt đâu, em siêng năng lắm, chắc chắn sẽ không lén lười hay chơi xấu, bình thường theo bọn họ ra ngoài bán đồ, em cũng tiện giao lưu với các bà các cô hơn, chị nói có phải không?”
Lâm Tô Diệp gật đầu, đúng thì đúng nhưng mà… vụ kết nhóm làm ăn thì được, không cần thiết phải làm vợ chồng đâu.
Lưu Diễm Lệ càng nói miệng càng trơn tru: “Chị Tô Diệp, anh ba nhà các chị chưa xem mắt được ai, mà em cũng thế, nếu đều đang tìm người giới thiệu đối tượng, làm mai làm mối, hai đứa bọn em còn quen biết nhau, em bằng lòng, nếu như anh ấy cũng bằng lòng vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, cô gái này nói cũng rất có lý đấy chứ.
Cô không cảm thấy Lưu Diễm Lệ chủ động thì có gì không tốt, con gái vì theo đuổi hạnh phúc của mình, chỉ cần không làm hại người khác vậy dũng cảm nói ra cũng đúng mà.
Chẳng qua xã hội bây giờ vẫn thiên về cha mẹ đặt đâu con ngồi đó và giới thiệu người làm mai, nếu như bản thân con gái chạy đi nói sẽ rất dễ bị người chê cười không điềm đạm, tuổi còn trẻ mà đã thèm trai, cho nên Lưu Diễm Lệ vẫn rất khẩn trương, sợ Lâm Tô Diệp coi thường mình.
Cô ta thấy Lâm Tô Diệp cười rất dịu dàng, cũng không có vẻ gì là coi thường mình hết, trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống được.
Có thành hay không ngược lại mình cũng đã thử, cũng sẽ không hối hận gì cả.
Lâm Tô Diệp: “Có phải em muốn tìm người kết bạn làm ăn không?”
Lưu Diễm Lệ gật đầu: “Đúng ạ, nhưng em cũng rất thích anh ba Tiết.”
Lâm Tô Diệp: “Em thích thì tại sao không nói với cậu ấy.”
Lưu Diễm Lệ lập tức vừa ngại ngùng vừa hơi buồn bã, nhỏ giọng đáp: “Anh ấy… không tin ạ, anh ấy cảm thấy em đang giỡn hoặc là chỉ muốn chung nhóm với anh ấy làm ăn nên không đồng ý.”
Ồ, hóa ra không phải đầu óc nóng lên tới tìm cô mà là trước đó đã từng tiếp xúc với anh ba Tiết rồi.
Trong lòng Lâm Tô Diệp có tính toán, nói với Lưu Diễm Lệ: “Ngày mai đợi cô có thời gian thì tới nhà chị nói với mẹ chị nhé.”
Chuyện hôn nhân của anh ba Tiết chắc chắn phải được bà cụ gật đầu đã.
Lưu Diễm Lệ lại bảo: “Chị Tô Diệp, anh ba nói anh ấy tìm đối tượng phải được chị dâu chị đồng ý trước tiên.”
Bộ dáng đó cứ như chị dâu không đồng ý cũng không thể ép anh ta ly hôn được ấy.
Lâm Tô Diệp hơi nhướn mày: “Cậu ta đồng ý thì chị đồng ý thôi, chị không có ý kiến gì cả.”
Cho dù anh ta dẫn Tống Ái Hoa về đây thì cô cũng không có ý kiến, cùng lắm là không qua lại nữa thôi.
Nhưng anh ba Tiết có thể nói như vậy, cô cảm thấy anh ta thật sự đã trưởng thành rồi, xem chừng không uổng công theo Lưu Hạ Nham rèn luyện, quả thật đã học được không ít thứ.
Đến cổng đại viện, Lâm Tô Diệp đạp xe về nhà trước, tránh cho đụng phải Lâm Uyển Tinh lại khiến Lưu Diễm Lệ bị chửi.
Hai ngày này trời đổ mưa miết, Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng không có cách nào đi đá bóng nên mời mời Lam Hải Quân và đám người Vương Tiểu Lợi, Phùng Quảng Chí tới nhà chơi.
Toa Toa thì ở đó biểu diễn bài hát mà mình mới học cho bà Tiết xem, cô bé có thể hát có thể nhảy, còn có thể dùng kèn Harmonica thổi vài câu.
Lâm Tô Diệp về nhà nói chuyện với các con một lúc trước, lúc sắp ăn cơm, mấy người Lam Hải Quân tạm biệt về nhà.
Lâm Tô Diệp: “Mấy đứa ở lại ăn cơm đã.”
Lam Hải Quân: “Dì ơi mẹ cháu về rồi, cháu về phải nhà ăn cơm.”
Thấy mấy bạn nhỏ chạy ra ngoài, Lâm Tô Diệp thở dài.
Mẹ Lam Hải Quân là sĩ quan thuộc binh chủng kỹ thuật, chức vụ không cao bằng Tiết Minh Dực nhưng thoạt nhìn còn bận hơn cả anh, số lần về nhà quá ít.
Cha của cậu bé là hải quân, thường xuyên đóng quân ở hải đảo, còn phải ngồi thuyền rời bến tuần tra, chấp hành nhiệm vụ, thời gian dài không về nhà cũng là chuyện thường.
Chỉ là lâu như vậy hình như… cũng không gặp nhau, chung quy vẫn có hơi không bình thường.
Nhưng đây là chuyện riêng nhà người ta, chỉ cần Lam Hải Quân không chủ động nói với bọn họ thì bọn họ cũng không hỏi thăm.
Có đôi khi Tiểu Lĩnh sẽ hỏi nhưng Lam Hải Quân cũng chỉ nói bọn họ bận chứ không nói gì khác.