Chương 97: Thắt ống dẫn tinh 4
Y tá trưởng cười bảo: “Đoàn trưởng Tiết, con gái nhà cậu chơi vui lắm đó, tôi chỉ vào bộ phận hỏi con bé, con bé không nói, nhưng tôi hỏi trái tim ở đâu con bé có thể chỉ ra ngay được.” Bà ta còn thử cho Tiết Minh Dực xem: “Toa Toa, dạ dày.”
Toa Toa chỉ vào phần bụng mình.
Y tá trưởng: “Túi mật.”
Toa Toa lại chỉ tiếp.
Tiết Minh Dực cũng nhớ Lâm Tô Diệp từng nói Toa Toa không thích nói chuyện nhưng rất thông minh, anh hỏi chủ nhiệm Tiết con trẻ không thích nói chuyện có phải có vấn đề ở phương diện nào đó hay không?
Chủ nhiệm Hoắc: “Bé gái nói chuyện nhiều dễ nghe biết bao, không sao, có người thích nói chuyện cũng có người không thích nói chuyện, bản thân cậu không thích nói chuyện còn muốn kêu con gái cậu thích nói chuyện bao nhiêu hả?”
Tiết Minh Dực: “…” Không phải, tôi còn có một đứa con trai lắm mồm nữa mà.
Hai cha con theo chủ nhiệm Hoắc và y tá trưởng tới nhà ăn ăn cơm trưa, rồi lại dựa theo lời dặn của bác sĩ quan sát thêm hai giờ nữa.
Rất nhiều y tá bác sĩ nghe nói đoàn trưởng Tiết dẫn con gái tới đều nhao nhao chạy tới xem, có người tặng kẹo, có người tặng hoa quả, còn có người cho bánh ngọt và mứt táo to, có nữ bác sĩ còn trực tiếp tặng một túi bỏng gạo to.
Bọn họ có người từng làm bác sĩ trên tiền tuyến được Tiết Minh Dực cứu, nói lời cảm ơn với anh cũng vô dụng, anh vừa không nhớ cũng vừa không chấp nhận, cho nên cũng đành cố sức tặng đồ ăn cho Toa Toa.
Toa Toa được một đống đồ ăn vặt vây quanh, cô bé có hơi ngơ ngác quay đầu tìm cha, duỗi bàn tay nhỏ về phía anh.
Tiết Minh Dực lập tức duỗi một tay bế cô bé lên, lấy hai nắm kẹo nhét vào trong túi cho có ý, còn những thứ khác lại không chịu nhận.
Chủ nhiệm Hoắc lại yêu mến lắc bàn tay nhỏ của Toa Toa: “Bé ngoan mau chóng trưởng thành, sau này làm bác sĩ ở bệnh viện bọn chú nhé.”
Toa Toa cười khanh khách, cái lúm đồng tiền trên gò má và ụ thịt trên mu bàn tay cùng lộ ra ngoài, khiến y tá trưởng nhìn mà tim cũng tan chảy.
Ý tá trưởng luyến tiếc Toa Toa, ngoắc đầu ngón tay nhỏ của Toa Toa dùng sức ngoéo một cái. Con bà ta người về quê thì về quê, người đến biên cương thì đến biên cương, có cháu trai cũng không đến lượt bà ta bế nên vô cùng thích trẻ con.
Toa Toa được Lâm Tô Diệp chăm nên rất biết phối hợp: “Hu hu hu…”
Y tá trưởng không cho phép Tiết Minh Dực từ chối, kiên quyết nhét đầy các túi có thể nhét từ trên xuống dưới cả người Toa Toa trong ánh mắt từ chối của anh, trên bàn vẫn còn rất nhiều, bà ta lại nhìn về phía Tiết Minh Dực: “Cậu cũng không chịu mang cái túi to một chút.”
Tiết Minh Dực nghiêng người tránh đi: “Đã đủ rồi!”
Y tá trưởng bỏ qua lời từ chối của anh, trực tiếp kéo túi xách của anh qua bắt đầu đựng, nhét đầy cũng thôi đi, lại còn nhét cả bốn túi trên áo của anh nữa.
Tiết Minh Dực: “…!”
Người đàn ông có nghiêm túc lạnh lùng đến đâu khi ôm trong lòng một bé gái mềm mại, cũng sẽ không có người nào sợ anh.
Nếu không phải Tiết Minh Dực nhíu chặt mày kiên quyết tránh đi thì y tá trưởng còn có thể nhét đầy cả hai túi quần của anh nữa.
Toa Toa nhìn đôi mày nhíu chặt của cha có thể kẹp chết một con ruồi, kiên nhẫn bóc một viên kẹo cho cha.
Tiết Minh Dực: “Con ăn đi.”
Toa Toa: “Ăn ăn.”
Cha không chịu ăn nhưng cô bé vẫn ra sức nhét vào, cuối cùng Tiết Minh Dực chỉ đành đầu hàng, ăn viên kẹo vào miệng.
Toa Toa nở nụ cười hài lòng thỏa chí, vỗ cái yếm đeo trên cổ của mình: “Mẹ.”
Cho mẹ.
Trở về, Tiết Minh Dực và con gái giống như vật cát tường bị người quan sát cả đường, còn có mấy người gan lớn cố tình ở bên cạnh anh thì thầm to nhỏ nói cười vui vẻ.
Bọn họ chọc con gái anh nói chuyện, còn muốn nhân cơ hội hỏi đông hỏi tây với anh, cũng rất nhàm chán.
Anh bế con gái về thôn, băng qua văn phòng đội lại nhìn thấy kế toán đứng ở nơi đó hút thuốc rất dữ, không biết gặp phải chuyện gì mà than ngắn thở dài.
Tiết Minh Dực: “…”
Tối qua khi ăn cơm uống rượu anh đã phát hiện ra kế toán không đúng, không những tránh mình mà còn bày ra bộ dáng có tật giật mình.
Lẽ nào anh ta cũng giống Minh Lưu sao?
Tiết Minh Dực muốn sải bước qua đó chào hỏi một tiếng.
“Á…” Kế toán giật nảy mình, nhìn thấy Tiết Minh Dực lại càng chột dạ hơn, vội vàng chào hỏi, thấy Toa Toa đang trừng mắt nhìn mình với vẻ tò mò anh ta mau chóng ném cuộn thuốc lá xuống đất giẫm nát.
“Minh Dực à.” Kế toán muốn nói lại thôi, trông rất khó xử.