Chương 974: Đuổi cô ta đi! 3
Bây giờ bọn họ cũng đã phát triển đường dây làm ăn của riêng mình rồi.
Lưu Hạ Nham cho người bện dây thừng đỏ, bên trên treo một món trang sức nhỏ như hạt châu, hạch đào đơn giản, có thể bán một đến năm hào tiền, nếu là hạt châu đủ tốt còn có thể bán đến một đồng.
Đây chính là cơ hội kinh doanh mà anh ta và anh ba Tiết cùng vào tỉnh thành đưa trứng vịt muối cho Lâm Tô Diệp tìm được.
Có vài nam nữ ăn mặc chú trọng sẽ đeo một dây trên cổ tay, cho dù là năm tuổi hoặc mang ngụ ý khác, luôn có người đeo như vậy chứng tỏ có người mua.
Một sợi dây thừng đỏ hai xu tiền, một hạt châu hai đến ba xu, thủ công đơn giản một xu còn phức tạp thì hai xu, bán một hào lời bốn, năm xu, nếu như tới mấy nơi lắm người giàu có như tỉnh thành chí ít phải được một hào năm.
Đối với người nông thôn mà nói thì rất đắt nên không ai mua, nhưng đối với người thành phố tháng nào cũng có tiền lương mà nói, một chiếc vòng đeo được rất lâu, còn có ngụ ý tốt, không hề đắt chút nào.
Nhà Tôn Triển Anh có năm đứa con gái, ngoại trừ Tiểu Ngũ ra những cô gái khác đều có thể đan vòng tay, cho nên Lưu Hạ Nham không cần tìm người khác.
Ngoại trừ đan vòng tay ra, Tôn Triển Anh còn biết dùng cỏ lúa mạch bện lại thành quạt hương bồ, rổ giá, mấy thứ này không cần bao nhiêu tiền nguyên liệu mà giá bán lại không tồi.
Con gái ra đồng không kiếm được mấy công điểm còn mệt bở hơi tai, trừ phi vào mùa gặt vội trồng vội, còn lại Tôn Triển Anh cũng không gọi bọn trẻ ra đồng mà ở nhà làm việc cho Lưu Hạ Nham.
Ăn cơm tối xong, cô ta vốn không thích ra ngoài hóng mát nói chuyện, bây giờ lại hạ quyết tâm không sinh con trai nữa nên càng không muốn ra ngoài.
Vừa ra ngoài mấy hàng xóm láng giềng cho dù có lòng tốt hay là thích xem náo nhiệt, tóm lại đều sẽ thổn thức vài câu hay là vẫn có một đứa con trai của mình đi, hoặc là tuyển người ở rể cho Đại Đệ.
Tôn Triển Anh chẳng muốn dài dòng với bọn họ nên dứt khoát không ra ngoài, trốn ở trong nhà làm việc, lỗ tai thanh tịnh còn kiếm được tiền nữa, chuyện tốt bao nhiêu!
Bây giờ có nghề kiếm được tiền rồi, cô ta cũng không còn keo kiệt với con gái nữa, trước đây trứng gà trong nhà không nỡ ăn, đều phải gom lại đi đổi tiền trợ cấp cho nhà dùng.
Nhưng bây giờ làm việc trợ cấp cho nhà dùng rồi, trứng gà cũng có thể cho người nhà ăn.
Cuộc sống này có thể nói là tốt hơn lúc dày vò ép có con trai trước đây quá nhiều!
Đợi sau khi kế toán Tiết nói chuyện xong rời đi, Tôn Triển Anh bàn bạc với anh cả Tiết: “Bây giờ cũng không bận, hay là anh dẫn Đại Đệ tới thăm mẹ và thím hai đi, tặng ít rau ở nhà và quà tết năm nay cho bọn họ.”
Anh cả Tiết: “Rau chưa ăn được hai bữa đã hỏng, nếu là trứng gà thì mẹ chúng ta nuôi hơn hai mươi con gà rồi, còn nhiều trứng gà hơn nhà ta, vẫn nên xay thêm ít bột tặng qua nhỉ? Lại tìm xem nhà ai còn đậu đỏ đậu xanh mua một ít cho bọn họ nữa.”
Tôn Triển Anh không có ý kiến, đừng nói bây giờ mẹ chồng ở với phòng hai, một xu tiền không cần bọn họ bỏ, mà cho dù bọn họ cần một chút lương thực thì Tiết Minh Dực ở bộ đội làm sĩ quan, đại đội này và đội sản xuất này vẫn vô cùng khách sáo với nhà họ Tiết.
Cô ta còn có một suy nghĩ, Đại Đệ cũng mười bảy tuổi rồi, qua hai năm nữa cũng nên xem mắt tìm nhà chồng thôi.
Nếu là trước đây, cô ta tính tìm ngay cổng nhà thôi, con gái không gả đi xa, cô ta với chồng có thể quan tâm, mà đợi con gái đứng vững bước chân rồi cũng có thể chăm sóc gia đình.
Bây giờ cô ta đã không liều mình đẻ con trai nữa, cảm thấy năm đứa con gái đều ở gần nhà cũng không cần thiết, không bằng cũng vào thành phố thử xem sao.
Đại Đệ sinh ra giống người nhà họ Tiết, làn da trắng nõn, bộ dáng xinh xắn, dáng người mảnh mai, tính cách cũng dịu dàng, mấu chốt là còn khéo tay, nấu cơm, làm việc đều không tồi. Cô bé ở nông thôn chắc chắn có thể gả cho một gia đình tốt, đừng nói là gia đình cán bộ đội đại mà ngay cả gia đình cán bộ công xã cũng xứng nữa kìa.
Nhưng bây giờ Tôn Triển Anh không thích mấy cán bộ nhỏ thôn quê này nữa.
Đàn ông nông thôn là kiểu người dù tính cách có hàm hậu thành thật bao nhiêu cũng là ra ngoài thì nở mày nở mặt, còn ở nhà lại làm một ông lớn lười thối đất thối cát, nếu như nổi nóng đánh vợ đánh con cũng là chuyện thường như cơm bữa.