Chương 975: Đuổi cô ta đi! 4
Đương nhiên đàn ông thành phố cũng có khuyết điểm của bọn họ, có vài người đàn ông thành phố trông mặt thì đứng đắn nhưng thật ra lại thích xu nịnh bợ đít, keo kiệt bủn xỉn, lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng nói tóm lại vẫn là vào thành phố nhiều cơ hội, cuộc sống cũng tốt hơn, nếu không tại sao người có văn hóa người ta phải tranh nhau vào thành phố?
Người ta không có kiến thức hơn mấy người phụ nữ chưa từng đi học này như mình hay sao?
Tôn Triển Anh cảm thấy đi theo bọn họ chắc chắn không sai.
Đương nhiên người thành phố tìm đối tượng cũng có yêu cầu, ngoại trừ mấy cơ quan và cán bộ bộ đội ra, gia đình công nhân bình thường yêu cầu đối tượng phải khỏe mạnh, bộ dáng thuận mắt, nhân phẩm không có vấn đề lớn và có công việc.
Mấu chốt là có công việc.
Anh ba Tiết vào thành phố nhiều lần cũng học được vài lời trong thành phố, nói gì mà nữ thanh niên tìm đối tượng thuận miệng hô: Một bộ gia cụ, cha mẹ mất hết, ba món vật phẩm gia đình, bốn mươi mét vuông… hiển nhiên nam thanh niên cũng có, nghe qua cũng thấy hơi thiếu đòn thật.
Trong thành phố có vài thanh niên trẻ không tìm được đối tượng cũng sẽ về quê tìm, chẳng qua đối tượng không có công việc phải dựa vào anh ta nuôi gia đình.
Nếu là trước đây còn có khả năng không được, nhưng bây giờ không phải Tôn Tiển Anh có thể dẫn con gái làm việc hay sao, chỉ cần có thể kiếm tiền cũng tương tự với công việc rồi còn gì, quản cô ta làm việc gì làm chi? Không trộm không cướp là được.
Hiển nhiên anh cả Tiết đồng ý.
Nhị Đệ nghe thấy khó tránh khỏi cũng động lòng muốn đi, Tôn Triển Anh lại nói đi nhiều gây rắc rối cho người ta, đợi hai năm nữa lại nói sau.
Cô ta để Đại Đệ đi thử cơ hội trước, có bản lĩnh đó thì ở lại hoặc gả qua, không có bản lĩnh thì về đây lấy chồng cũng thế, dù sao cũng không phải nhờ phòng hai giải quyết hộ.
Một lần đi hai người, gia đình người ta cũng chật chội, gây phiền phức thêm.
Chủ yếu là tính cách của Nhị Đệ không tốt bằng Đại Đệ, dễ đắc tội với người ta.
Buổi sáng Lâm Tô Diệp đi làm, không quan tâm bà Tiết và Lưu Diễm Lệ nói gì, buổi chiều tan học lại nhìn thấy cô ta trên đường.
Cô ta đang giúp một bà cụ còng lưng bán rau xanh, vừa xếp rau xanh từng bó thật chỉnh tề đặt ở nơi đó giúp vừa hô to: “Rau xanh tươi mới đây, không phun thuốc trừ sâu, ăn vào vừa mát vừa ngọt vừa mềm, đi qua đường đừng bỏ lỡ nào.”
Những hộ nông dân bán rau khác ăn nói vụng về không biết chào hàng, thậm chí còn ngại hô to, nhưng cô ta ở đó lại hào phóng thả giọng nói oang oang đi, người tới mua rau cũng toàn qua chỗ cô ta cả.
Có người không vui: “Tôi nói này con gái, cô đừng hét nữa, nếu cô gọi người đeo băng tay đỏ tới là chúng ta không ai bán được hàng đâu.”
Người đeo băng tay đỏ vẫn lùng bắt người đầu cơ trục lợi đấy.
Lưu Diễm Lệ cười đáp: “Chú ơi, chú đừng lo, chúng ta bán có vài cọng rau thế này, người đeo băng tay đỏ chẳng thèm quan tâm đâu, có thể bán hết sạch được mà. Không phải cháu thấy bác gái này lớn tuổi, sợ bác ấy nóng quá ngất xỉu nên giúp bán hết sau sớm để được về nhà sớm hay sao?”
Rau ở chợ quốc doanh không đủ bán, mọi người ra ngoài bán cũng giảm bớt áp lực cho bên đó, nên bọn họ cũng vui lòng.
Đương nhiên nếu bên ngoài bán quá nhiều khiến rau ở chợ quốc doanh không ai mua vậy lại là chuyện khác.
Cô ta rất nhanh đã giúp hai bà cụ bán hết rau, người ta tặng cho cô ta hai mớ rau lận.
Lưu Diễm Lệ thấy Lâm Tô Diệp, vừa cười vừa chào hỏi: “Chị Tô Diệp!”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Cô ở nhà không có việc sao?”
Lưu Diễm Lệ: “Người thành phố nào có việc gì đâu chị, cũng không cần em trông con, ngày nào cũng quét dọn, giặt giũ, nấu cơm, mấy cái đó nào gọi là việc. Em làm một lúc là hết việc, cũng không thể ngồi không cả ngày được.”
Buổi sáng cô ta hấp bánh bao, buổi trưa giặt quần áo và nấu cháo, lúc này ra ngoài giúp người ta bán rau, về nhà xào nhanh mớ rau xanh vẫn còn kịp.
Cô tính thời gian của người nhà họ Cát, bọn họ đều về nhà khá muộn.
Cô ta đặt bó rau xanh to vào trong giỏ xe của Lâm Tô Diệp, mình thì xách một bó khác, còn vơ hết lá rau nát mà mọi người không cần vào trong giỏ đi chợ của mình: “Cầm về cho bác gái cho gà ăn.”
Lâm Tô Diệp hỏi cô ta và bà Tiết nói chuyện thế nào.