(Hiuhiu nay mình lại ngáo hẹn giờ lộn chương nha bà con, mn có thể quay lại để đọc, vì bù lại mình sẽ đăng thêm chương ạ)
Chương 976: Đuổi cô ta đi! 5
Lưu Diễm Lệ đã không còn xấu hổ nữa, cười đáp: “Bác gái cũng hài lòng về em, chỉ đợi anh ba tới thôi ạ.”
Hai người vừa nói vừa đi đã về đến cổng nhà, Lưu Diễm Lệ ném một ít lá rau nhặt được vào chuồng gà nhà bà Tiết, phần còn lại ném cho gà nhà họ Cát.
Lâm Uyển Tinh về nhà trông thấy Lưu Diễm Lệ ném lá rau trong sân bị mười mấy con gà mổ tơi bời, khiến cái sân vốn sạch sẽ trở nên hỗn loạn y như chuồng gà nông thôn, cô ta lập tức nổi trận lôi đình.
Cô ta lao nhanh vào nhà, thấp giọng mắng chửi Lưu Diễm Lệ đang dọn cơm: “Cô là chó không đổi được tính ăn cứt sao? Ở nhà bẩn cũng thôi đi, đến đây còn không biết giữ vệ sinh à?”
Lưu Diễm Lệ có hơi ngơ ngác: “Cô Lâm, tôi nào có mất vệ sinh gì đâu? Cô nhìn nhà cửa tôi dọn đến sáng bóng cả kia, rau cũng rửa rất sạch, quần áo cũng đã giặt hết…”
“Vậy thế kia là sao hả?” Lâm Uyển Tinh chỉ ra sân hỏi.
Lưu Diễm Lệ cười đáp: “Tôi thấy bác gái nhà bên nhặt lá rau cho gà ăn nên tôi cũng…”
“Cô cũng cái con khỉ! Sao cô không học cái hay cái giỏi một chút đi? Mà toàn học mấy thói quen cổ hủ của mấy người đàn bà thôn quê đó hả?” Lâm Uyển Tinh thật sự tức đến mức hai mắt long sòng sọc, đường đường là nhà thủ trưởng lại ra ngoài nhặt lá rau về cho gà ăn, đồn ra ngoài còn ra thể thống gì nữa?
Cô ta không nhịn được bắt đầu nghi ngờ mình tìm người giúp việc hay là tìm một tổ tông biết chọc tức người đây!
Thật ra cô ta nổi giận cũng toàn là dựa vào cảm xúc chủ quan của bản thân cô ta, nếu không có nhà họ Tiết ở bên cạnh, chỉ đơn thuần là Lưu Diễm Lệ cần mẫn như thế, chủ động nhặt lá rau cho gà ăn thì Lâm Uyển Tinh cũng sẽ chỉ mừng rỡ khen ngợi cô ta, nhưng có nhà họ Tiết bên cạnh so sánh, cô ta thấy đâu đâu cũng chướng mắt hết, chỗ nào cũng ngứa mắt cả.
Cô ta không thể trút giận với Cát Chính Hùng, không thể trút giận với các con, cũng không thể trút giận với đồng nghiệp, còn không phải sẽ trút hết lên Lưu Diễm Lệ hay sao?
Lưu Diễm Lệ còn bảo: “Không ăn như thế gà nuôi đến tháng thứ ba sẽ không thể đẻ trứng được mất.”
Lâm Uyển Tinh giận dữ quát: “Đẻ trứng đẻ trứng, đẻ trứng có tác dụng gì hả? Nhà tôi thiếu vài ba quả trứng đó sao? Tôi thấy cô nên cút đi được rồi đấy!”
Lưu Diễm Lệ không dám cãi lại, vội vàng dọn bàn cơm, còn đẩy rau xanh mình mới xào qua cho Lâm Uyển Tinh nhìn: “Cô Lâm, cô nếm thử đi.”
Lần này xào ngược lại cũng xanh mướt, trông cũng rất thèm ăn.
Lâm Uyển Tinh cầm đũa nếm thử một miếng: “Sao mặn thế?” Vẫn hơi cứng, không nhai được, rõ ràng lửa không đủ.
Lưu Diễm Lệ: “Hả, chắc là thời gian xào hơi ngắn, tôi…”
Lâm Uyển Tinh trừng mắt nhìn cô ta: “Cô làm thế nào hả?”
Lưu Diễm Lệ chỉ đành thành thật giải thích, cô ta vẫn không nỡ dùng nhiều dầu như thế, xào ra nước lại thêm muối rồi ném rau xanh vào xào. Sợ rau xanh biến vàng biến đen nên lại thêm muối vào, sau sợ quá nát sẽ cháy nên vớt luôn ra, sau đó lại thêm ít dầu vào phi hành rồi đổ rau xanh vào đảo cái cho ra ngay.
Lâm Uyển Tinh cười lạnh: “Cô cũng hiểu cái này cơ à?” Cô ta không thèm tin, một đứa con gái ngu đần nông thôn thì hiểu cái gì, chắc chắn lại học ở nhà ăn rồi.
Lưu Diễm Lệ cười bảo: “Tôi với bác gái nhà bên…”
“Bốp!” Lâm Uyển Tinh đập đũa xuống bàn, lạnh lùng nói: “Được rồi, tôi thật sự không cần cô nữa, cô thu dọn đồ đạc, nhân lúc trời còn chưa tối mau đi đi. Tháng này cô tới nhà tôi được… mười ba ngày, tôi bao ăn bao ở cũng không hà khắc gì với cô, sau này sẽ trả cho mẹ cô nửa tháng tiền lương.”
Lưu Diễm Lệ hoang mang: “Cô Lâm, cô đừng đuổi tôi đi mà, tôi… tôi đảm bảo sẽ học xào rau, nghe lời cô.”
Đương nhiên Lâm Uyển Tinh cũng không phải vì cô ta keo kiệt, không nỡ thêm dầu vào xào rau mới muốn đuổi cô ta đi, dù sao đây cũng không phải tật xấu to tát gì, không biết xào rau thì luộc rau hấp rau, hoặc là thêm nước vào nấu như cô ta đã làm lúc trước cũng không sao cả.
Lâm Uyển Tinh tức giận là vì cái thứ ngu xuẩn Lưu Diễm Lệ này cứ mở miệng ra là bác gái nhà bên, bác gái nhà bên tốt như thế thì cô tới nhà bác gái nhà bên mà làm người giúp việc!
Không cho cô biết mặt một chút thì cô thật sự nghĩ tôi dễ bắt nạt đúng không?
Lâm Uyển Tinh lại không chịu nhường cô ta, trông bộ dáng luống cuống tay chân của cô ta lại cảm thấy sảng khoái như thể mới đánh vào mặt nhà họ Tiết vậy.