Chương 977: Con đừng quản
Lưu Diễm Lệ không có tiền, giờ đuổi cô ta đi, bản thân cô ta cũng không biết nên ngồi xe về nhà thế nào.
Còn nữa giờ này xe khách chạy từ tỉnh thành tới thành phố khác cũng dừng rồi, hoàn toàn không bắt được xe, vậy Lưu Diễm Lệ chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ mà thôi.
Trong lòng Lâm Uyển Tinh căm hận nghĩ: Không phải cô cả ngày nhắc bác gái nhà bên sao, thấy cô lang thang không có chỗ ở, bà ta có cứu cô không?
Hồ Vệ Đông thấy cũng chẳng để ý, tự ngồi xuống ăn cháo, tuy rằng rau xanh đó có hơi sống nhưng cũng không phải không thể ăn.
Hồ Tiểu Mẫn hơi lúng túng, kéo góc áo của Lâm Uyển Tinh: “Mẹ, hay là… để chị ngày mai đi sau cũng được mà.”
Bây giờ đã tối trời rồi.
Lâm Uyển Tinh: “Con đừng quản.”
Hôm nay không trị cái thứ ăn cây táo rào cây sung này thì cô ta sẽ cả ngày đạp lên mặt mình lấy lòng nhà hàng xóm mất.
Mỗi lần Lâm Uyển Tinh nhìn thấy Lưu Diễm Lệ và Lâm Tô Diệp về nhà chung, miệng còn liên tục gọi bác gái nhà bên là cô ta lại cảm thấy ghê tởm không nói nên lời, lửa giận bốc lên hừng hực.
Vốn cô ta cũng không nhất thiết phải đuổi Lưu Diễm Lệ đi, chỉ muốn dọa sợ đối phương khiến cô ta cầu xin, chủ động đảm bảo sau này không còn dám tiếp xúc với nhà bên nữa.
Nhưng cô ta thấy Lưu Diễm Lệ chỉ xin lỗi và đảm bảo chứ không nói đến lời ở phương diện đó nên càng tức hơn, kiên quyết muốn đuổi cô ta đi.
Lúc này Đào Hồng Anh dẫn con gái và con trai út từ nhà ăn ăn cơm về, nghe thấy Lâm Uyển Tinh muốn đuổi bảo mẫu trẻ đi, cô ta lập tức không vui: “Cần gì phải đuổi người ta đi? Bà nhìn căn nhà này được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ bao nhiêu đi? Quần áo được giặt cũng sạch nữa.” Cô ta nhìn đĩa rau xanh trên bàn mà khen ngợi: “Chà, biết xào rau rồi đấy hả? Vậy sau này thường xuyên nấu cơm đi, chúng tôi sẽ không tới nhà ăn ăn nữa, ngày nào cũng ăn ở nhà ăn tôi thấy ngán rồi.”
Đương nhiên Đào Hồng Anh vui lòng có một người bảo mẫu, không cần cô ta bỏ tiền còn dọn vệ sinh và giặt quần áo cho cô ta, bớt phiền bao nhiêu.
Nhưng lần này hay rồi, Lâm Uyển Tinh vốn chỉ làm bộ làm tịch dọa Lưu Diễm Lệ, còn bây giờ lại nhất quyết không đuổi cô ta đi không được.
Nếu như cô ta nghe Đào Hồng Anh vậy sau này Lưu Diễm Lệ còn không phải sẽ biết ơn Đào Hồng Anh, cả ngày liên thủ với Đào Hồng Anh bắt nạt mình hay sao?
Vậy mình cũng thật là dẫn sói vào nhà, tìm một đứa qua cầu rút ván rồi.
Cô ta rất phiền não, không ngờ mình cũng có lúc nhìn lầm.
Cô ta ở đây cãi nhau túi bụi, cứ nhất quyết đòi đuổi Lưu Diễm Lệ đi.
Đào Hồng Anh cũng hăng hái lắm: “Đừng đi, tôi mời cô làm người giúp việc! Trước đây giá thế nào thì giờ vẫn là giá đó!”
Lâm Uyển Tinh tức đỏ cả mắt: “Cô thật lòng đúng không? Cô muốn mời cũng không mời được đâu, cô ta là người nhà mẹ đẻ tôi, tôi phải đưa cô ta về, cô muốn mời thì tự tới Lâm Gia Đồn mà mời!”
Cát Chính Hùng ở bên ngoài nghe thấy Lâm Uyển Tinh và con dâu cãi nhau lập tức quay người đi.
Có nhà không thể về, ông ta cũng không biết sao lại hỗn loạn đến cái mức này nữa.
Bà Tiết ở nhà bên nghe được mới nói với Lâm Tô Diệp: “Đâu là muốn đuổi con nhỏ đi sao? Sao thế, tôi thấy người ta cũng cần mẫn, siêng năng mà.”
Lâm Tô Diệp: “Chắc tám phần vì chúng ta và Diễm Lệ qua lại gần gũi đó mẹ.”
Tuy rằng cô gái này là con gái nông thôn nhưng cũng có một loại bạo gan mạnh dạn, không giống người giúp việc ở nhà khác khúm núm với chủ nhà, lại hất hàm vênh váo với các hộ nông thôn gần đó.
Bà Tiết: “Hay là chúng ta đón con nhỏ qua đây, nếu như thành vợ thằng ba, sau này ra ngoài làm ăn buôn bán cũng không cần làm người giúp việc chịu nhục nữa.”
Lâm Tô Diệp: “Để Đào Hồng Anh ra mặt đi ạ, chúng ta không tiện qua đó tham gia vào.”
Đào Hồng Anh biết Lưu Diễm Lệ là người của Lâm Gia Đồn, buổi tối có thế nào cũng phải sắp xếp cho cô ta.
Quả nhiên Đào Hồng Anh dẫn Lưu Diễm Lệ đi sắp xếp cho ở ký túc xá đơn thân ở đại viện, kêu cô ta ngày mai hãy đi, còn nói sẽ cho cô ta tiền ngồi xe nữa.
Lưu Diễm Lệ vô cùng biết ơn: “Cô Đào, làm phiền cô giúp em nói với bác gái nhà bên một tiếng là em về nhà trước nhé.”
Đào Hồng Anh cười bảo: “Không sao, ngày mai trước khi đi tôi sẽ dẫn cô qua đó tạm biệt.”
Lưu Diễm Lệ lại rất xấu hổ, cảm thấy mất mặt, mình không làm tốt để chủ nhà đuổi đi, nào còn mặt mũi nào đi gặp bác gái và Lâm Tô Diệp nữa.