Chương 978: Không phải lỗi của cô
Mình vô dụng như thế, nói không chừng bác gái cũng chán ghét, vậy hôn sự cũng không thành nữa.
Không được làm người giúp việc, sau này về nhà cha mẹ chắc chắn sẽ vì có thêm tiền sính lễ mà gả cô ta cho người không ra gì.
Ngược lại cô ta muốn chạy nhưng cô ta không có thư giới thiệu, cũng không có tiền, cô ta có thể chạy được đi đâu?
Ôi, bây giờ nghĩ thôi cũng thấy khó quá.
Lúc Đào Hồng Anh trở về thuận tiện tới nhà họ Tiết nói một tiếng.
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Vậy cũng cảm ơn cô nhiều quá.”
Đào Hồng Anh: “Có gì đâu mà cảm ơn, cô gái đó con người không tồi, thật sự rất siêng năng, làm việc cũng nhanh nhẹn, nhà tôi thật sự đang thiếu người như thế.”
Ngày hôm sau đợi Lâm Uyển Tinh đi làm, Đào Hồng Anh dẫn Lưu Diễm Lệ tới nhà họ Tiết.
Lâm Tô Diệp cũng phải tới học viện mỹ thuật nên bảo Lưu Diễm Lệ: “Cô ở nhà chị trước đi, đợi Lưu Hạ Nham và chú ba nhà bọn chị qua đây, đến lúc đó các cô có thể về chung.”
Lưu Diễm Lệ lại nhiều lần cảm ơn, cảm thấy rất xấu hổ: “Chị Tô Diệp, em… cũng thật mất mặt quá.”
Bị người đuổi ra ngoài thật sự rất mất thể diện.
Lâm Tô Diệp: “Không phải lỗi của cô, hôm nay cô cứ ở nhà chơi với bà nội là được.”
Lưu Diễm Lệ: “Vâng.”
Sau khi Lâm Tô Diệp đi, cô ta thấy phía sau cửa sân có cái chổi, lập tức cầm lên bắt đầu dọn sân.
Nhà Lâm Tô Diệp cây cối hoa cỏ nhiều, còn có luống rau nên hiển nhiên lá cây và cỏ dại cũng nhiều.
Cô ta quét đất, nhổ cỏ, còn dọn luôn phân gà.
Bà Tiết gọi cô ta: “Diễm Lệ, qua đây uống miếng nước nghỉ ngơi đi.”
Lưu Diễm Lệ: “Bác gái, cháu không mệt, bác có cần giặt đồ không ạ? Cháu giặt quần áo vừa nhanh vừa sạch đó.”
Bà Tiết cười bảo: “Không cần, đợi tối giặt sau cũng được.”
Lúc này đã gần trưa rồi, bà Tiết kêu Lưu Diễm Lệ trốn trong nhà đừng để Lâm Uyển Tinh nhìn thấy, tránh cho lại gây chuyện cãi nhau.
Lưu Diễm Lệ không nhàn rỗi nổi, ở nhà bếp giúp bà ta nấu cơm.
Bà Tiết dạy cô ta làm thế nào dùng ít dầu mà vẫn xào rau ngon, rau gì có thể hầm, rau gì thích hợp xào qua, cô ta học cũng rất nhanh.
Đợi ba đứa trẻ về nhà ăn cơm, Tiểu Lĩnh nhìn Lưu Diễm Lệ mới cười bảo: “Bà nội, nhà chúng ta cũng mời người giúp việc sao ạ?”
Bà Tiết: “Đừng nói lung tung, nhà chúng ta không cần.”
Bà ta cũng không nói Lưu Diễm Lệ bị Lâm Uyển Tinh đuổi ra ngoài mà chỉ nói trong nhà có chuyện mời cô ta tới giúp.
Toa Toa vừa nghe Lưu Diễm Lệ qua đây giúp vội lấy hai viên kẹo ra cảm ơn cô ta.
Lưu Diễm Lệ vô cùng cảm động, cô ta lớn như vậy rồi cũng chưa từng có người nào cho cô ta kẹo ăn, Toa Toa là người đầu tiên cho cô ta kẹo.
Vừa định ăn cơm, bên ngoài đã có lính cần vụ hô: “Mọi người, nhà mình có khách tới, chúng tôi dẫn tới cửa rồi đây.”
Anh cả Tiết và anh ba Tiết đã dẫn Đại Đệ tới.
Bà Tiết vội vàng gọi bọn họ vào nhà, lại hỏi: “Sao Lưu Hạ Nham không tới?”
Anh ba Tiết: “Anh ta đi bán hàng rồi ạ.”
Bọn họ mời Lưu Hạ Nham cùng tới nhưng anh từ chối, nói lần này đồ không nhiều cũng không cần anh ta giúp, nên anh ta tới bên khu gia đình công xưởng bán ít đồ rồi.
Anh ba Tiết biết anh ta ngại nhưng cũng không vạch trần.
Nhìn thấy cháu gái lớn qua đây, bà Tiết còn hơi ngạc nhiên.
Anh cả Tiết: “Con bé chưa từng ra đi xa nhà, mẹ nó kêu dẫn đi nhìn cho biết.”
Bà Tiết thương hai đứa cháu trai lớn nhất, còn những đứa cháu gái khác thì như nhau, bây giờ ở thành phố lâu rồi cũng không còn khinh nữ đến vậy nữa, thấy cháu gái lớn xinh xắn nhã nhặn, bà ta cũng thích.
Ba đứa trẻ chào hỏi người lớn, lại thân thiết với chị họ.
Đại Đệ có hơi thẹn thùng xấu hổ, chỉ cười ngại ngùng chứ không nói chuyện nhiều gì.
Bà Tiết nói nấu ít cơm cho bọn họ ăn, Đại Đệ lập tức đi vào bếp giúp.
Đại Quân: “Bà nội, nếu không kịp thì tới nhà ăn mua đi.”
Anh cả Tiết bảo: “Không cần, mua đồ ăn cũng đắt lắm, bọn bác đối phó qua loa là được, có mang theo cả bánh bao tới đây.”
Tối qua Tôn Triển Anh cũng hấp một nồi bánh bao bột mì mịn, kêu bọn họ mang theo ăn.
Nếu bọn họ đã mang bánh bao, mùa hè cũng không sợ lạnh, vậy không cần ra ngoài mua nữa.
Bà Tiết kêu Lưu Diễm Lệ đừng làm việc nữa mà ra ngoài cùng ăn cơm.